Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 211: Lừa Đảo

Chương 211: Lừa Đảo


         Sau đó lập tức lựa chọn rời nhóm, những nữ thí chủ này, hắn không thể trêu vào, dứt khoát trốn tránh là được rồi.
Mắt thấy Phương Chính vừa tiến vào đã bị hù chạy, những nữ tử này lập tức khó chịu, chỉ trích nhau đã ra tay quá độc ác, vân vân...
Đối với chuyện này, Vu Quảng Trạch cũng chỉ biết đau đầu, có đôi khi, nhiều nữ nhân tụ lại, quả thật là phiền phức a.
Ngoại trừ những nữ nhân yêu nghiệt này, còn có bọn người Triệu Đại Đồng, Hồ Hàn cũng không có việc gì thì gửi tới tin nhắn hỏi thăm, còn có Phương Vân Tĩnh nhắn đến, Phương Vân Tĩnh vẫn như ngày trước, văn văn tĩnh tĩnh, lúc nhắn tin cũng giống vậy, không có chút mùi khói lửa nào:
- Đại sư, chúng tôi chuẩn bị đi chơi xuân, đến lúc đó cũng đi thăm cậu, cậu sẽ không còn không quản cơm chứ?
Phương Chính lập tức trả lời:
- Miếu nhỏ người nghèo, thật sự không quản nổi. E rằng các vị thí chủ vẫn phải tự gánh vác.
Nhưng mà Phương Vân Tĩnh không có đáp lại, xem bộ dáng là không online, cô đã có tâm tư tổ chức chơi xuân, điều này nói rõ cô đã triệt để thoát ra khỏi bóng tối trong lòng, Phương Chính cũng yên lòng.
Đúng lúc này, giao diện điện thoại của Phương Chính đột nhiên đỏ lên! Một màn hình nhảy ra, chữ cảnh cáo màu đỏ đặc biệt dễ thấy, phía trên đều là tiếng Anh. Trên đó viết gì, Phương Chính hoàn toàn không biết. Cấp hai, cấp ba cũng học qua tiếng Anh, nhưng mà đã nhiều năm không động đến như vậy, Phương Chính đã sớm trả hết cho thầy. Huống chi, cho dù không có trả về, chỉ bằng một chút vốn liếng từ ngữ của hắn cũng không thể đọc hiểu được màn hình đầy chữ tiếng Anh loạn thất bát tao trước mắt này.
Tiếp đó màn hình lại xuất hiện một đoạn văn, Phương Chính vẫn y nguyên mộng bức, đây là ý gì?
Cùng lúc đó, nước ngoài, trong hầm ngầm ở thành phố nào đó, một tên mập vừa uống cocacola, vừa cười ha hả nhìn màn hình trước mắt nói:
- Vật thí nghiệm đầu tiên đã tìm được, để xem hiệu quả. Smith, đến đây đi, nhìn xem tên người phương đông này có mập hay không.
Smith là người da đen, tóc quăn, trên cổ treo một dây chuyền đầu lâu, trông không giống như là Hacker, càng giống như lưu manh đầu đường.
Smith nói:
- Người phương đông rất nghèo, cậu tìm hắn làm gì? Không có chất béo gì đâu.
- Làm sao có thể? Người phương đông rất có tiền đấy chứ? Nhìn khắp đường lớn đường nhỏ, người phương đông chỉ cần móc bóp ra, chính là một xấp tiền mặt. Tôi thực sự nghĩ không ra, còn có người nước nào giàu hơn người phương đông.
Lucas mập mạp nói.
- Thật sao? Thế nhưng mà hôm qua tôi vừa tống tiền một tên người bên đó, cậu biết mà, tôi còn tưởng là bọn hắn thật sự có tiền. Kết quả, nha... Oh my God, cậu không biết tôi đã gặp được gì đâu.
Nói đến người Hồng Kông, Smith bụm mặt, một mặt thống khổ nói.
Lucas hỏi:
- Cậu gặp chuyện gì?
- Hắn vậy mà nói với tôi, tiền lương mỗi tháng của hắn chỉ có 400 đôla, oh my God, tiền lương ở Phương đông thấp như vậy sao? Như thế còn chưa đủ để chúng ta nhậu một bữa lớn. Còn có, bọn hắn rất biết trả giá, lôi kéo tôi tâm sự nửa giờ! Cậu có thể tưởng tượng a? Nửa giờ a! Trong nửa giờ, tôi có thể tống tiền mười người khác! Tôi thật sự đã coi trọng thu nhập của người phương đông, thấy hắn quá đáng thương, giải tỏa miễn phí cho hắn.
Smith một mặt khổ bức nói.
Lucas thì một mặt cổ quái nhìn Smith, nói:
- Smith, chẳng lẽ cậu không biết chỗ bọn họ dư thừa cái gì sao?
Smith một mặt quan tâm.
Lucas nói:
- Cậu không xem tin tức gần đây a? Gần nhất bắt được mấy lần lừa đảo qua điện tín, bắt được tội phạm lừa đảo, một nửa là đến từ chỗ bọn họ. Tôi cảm thấy, lần này cậu tống tiền đã gặp trúng một tên lừa đảo.
Smith lập tức đen mặt...
Đúng lúc này, rốt cục thì Phương Chính cũng đã đáp lại.
- Oh my God! Tên này đang nói gì thế?!
Lucas chỉ vào dòng chữ trên màn hình, hỏi Smith.
Smith lập tức sử dụng phần mềm phiên dịch, sau đó nói:
- Hắn hỏi cậu, cậu đang nói gì.
- Trời... Hắn vậy mà không biết tiếng Anh?! Chẳng lẽ người phương đông đều như vậy sao? Như vậy, chúng tôi làm thế nào tống tiền đây? Chẳng lẽ tôi phải đi học tiếng phổ thông a? Thật đúng là gặp quỷ, tiếng phổ thông... Tiếng phổ thông rất khó học đấy a? Tôi thà rằng đi học tiếng nước ngoài, thậm chí là tiếng thổ dân cũng được.
Lucas phàn nàn nói.
Smith nói:
- Lúc trước mẹ tôi cho tôi đi học lập trình, tôi cự tuyệt. Sau này mẹ tôi đưa tôi đi học tiếng phổ thông.
- Sau đó thì sao?
Lucas hỏi.
Smith đương nhiên mà nói:
- Ba ngày sau tôi chuyển trường để học lập trình.
Lucas:
- 32$%#...
- Phần mềm phiên dịch rất không đáng tin cậy, tôi cố gắng nói đơn giản một chút. Hi vọng phần mềm phiên dịch có thể đáng tin một chút...
Lucas nói chuyện, phiên dịch thành một đoạn tiếng phổ thông rồi gửi qua.
- Cướp?
Phương Chính ngạc nhiên, sau đó đứng dậy kiểm tra bốn phía, không có ai a!
Thế là Phương Chính trả lời một câu:
- Thí chủ, đừng nói đùa nữa, rốt cục anh muốn làm gì?
Lucas nhìn phần mềm phiên dịch dịch ra chữ đầu tiên là "Donor", lập tức ngây ngốc, ngẩng đầu nhìn Smith nói:
- Hắn kêu gọi tôi đi làm từ thiện? Con mẹ nó, tôi mà làm từ thiện hả?
Lucas lại không biết, "thí chủ" phiên dịch thành tiếng Anh chính là một từ đơn như thế, trong cơn nóng giận, Lucas trực tiếp cắt vào chủ đề nói:
- Điện thoại di động của cậu đã bị tiêm nhiễm virus, nếu cậu không kích vào dưới góc phải để trả cho tôi 212 đồng, điện thoại di động của cậu sẽ biến thành cục gạch. Tất cả dữ liệu đều sẽ biến mất, vĩnh viễn không thể nào khôi phục. Sự kiên nhẫn của tôi là có hạn, tốt nhất là cậu nên nhanh chóng đưa ra quyết định. Nhắc nhở hữu nghị một chút, hiện tại, ngoại trừ nói chuyện phiếm với tôi, điện thoại di động của cậu không cách nào tiến hành bất cứ thao tác gì khác.
- Virus?
Phương Chính giật nảy mình, đồ chơi cao cấp như vậy đương nhiên là hắn đã nghe nói qua, nhưng mà Phương Chính không tin tà, kích vào ô chữ X ở góc trên bên phải, sau đó...
- Quả nhiên là lừa đảo, gì mà không thể thao tác khác, đây chẳng phải là có thể thao tác sao?
Phương Chính lắc đầu, không coi ra gì, tiếp tục xem những website khác, sau đó cất điện thoại di động vào, kêu Hầu Tử một tiếng, chuẩn bị ăn cơm.
Hầu Tử vừa nghe có thể ăn cơm, lập tức ném chổi chạy về, Độc Lang, con sóc, tất cả đều chạy đến bên bàn chờ cơm, hai ngày không ăn Linh mễ, cả đám sớm đã thèm đến chảy đầy nước bọt. Con sóc còn bày ra cái bụng mập của hắn, một bộ dáng ta đói đến gầy rồi...
Phương Chính cũng đói bụng, vừa mở nắp nồi, tự ăn trước một miếng, cảm thụ được miệng đầy hương cơm, hạnh phúc híp mắt lại, quả nhiên, con người vẫn là không thể rời xa miếng cơm.
Bên này, Phương Chính dẫn theo Độc Lang, Hầu Tử, con sóc ăn cơm vô cùng thoải mái.
Bên kia, Lucas và Smith ngồi xổm trước máy vi tính, chờ đến nỗi hoa héo rụng hết rồi.
- Đáng chết, rốt cục là hắn đang làm gì? Chẳng lẽ hắn không cần dùng điện thoại di động nữa sao? Xem ra tôi phải cho hắn biết thế nào là lễ độ, tôi muốn điện thoại của hắn biến thành cục gạch!
Lucas mắng chửi, đồng thời, ra lệnh thanh trừ, chuẩn bị phá hư tất cả chương trình dữ liệu trong điện thoại di động của Phương Chính.
Nhưng mà...
- Ách, xảy ra chuyện gì?
Lucas kinh ngạc phát hiện, virus của hắn vậy mà lại thông báo cho hắn có muốn xâm lấn điện thoại hay không!
- Lucas, khó trách người ta không có coi cậu ra gì, cậu căn bản là chưa có xâm nhập vào.
Smith cười nói.
- Cậu có ngốc hay không? Nếu tôi chưa xâm nhập vào, vậy vừa rồi là nói chuyện phiếm với quỷ a?
Lucas cả giận nói.
Smith sửng sốt một chút, sau đó nói:
- Vậy thì xảy ra chuyện gì?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất