Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 215: Tới Cửa Gây Sự

Chương 215: Tới Cửa Gây Sự


         - Có.
Hệ thống nói.
- Vì sao? Quan điểm này rõ ràng là sai, hậu quả do từ bi quá độ tạo thành, cũng không chênh lệch mấy so với làm chuyện ác.
Phương Chính nhíu mày hỏi.
- Nhưng mà đó cũng là thật lòng từ bi, cái thiện phát ra từ nội tâm, điểm này ngươi không thể phủ nhận. Có điều, từ bi này chỉ là tiểu thiện, không cách nào so sánh với đại thiện.
Hệ thống nói.
...
Phương Chính gật gật đầu, ngoài miệng không nói, trong lòng lại không tán thành lời nói của hệ thống, từ bi tạo thành ác, đó là giả từ bi, có khác gì làm ác đâu chứ? Sau khi ủ thành hậu quả xấu, từ bi này còn có ý nghĩa gì?
Cùng lúc đó, nơi nào.
- David chết rồi?
Lucas và Smith nhìn nhau, đều thấy được vẻ chấn động trong mắt nhau!
- Lucas, tôi đột nhiên cảm giác được, cậu là một đứa trẻ may mắn.
Smith nói.
Lucas cũng gật đầu nói:
- Đúng vậy, chí ít là tôi còn sống, không bị vị cao nhân Phương đông kia đưa đi gặp thượng đế.
- Như vậy, để ăn mừng cậu còn sống, có muốn mời tôi uống một chén hay không?
Smith tiện tiện hỏi.
- Nếu cậu muốn bị tôi đánh chết mà nói, tôi không ngại.
Lucas tức giận nhìn chằm chằm Smith, hắn vừa phải bồi thường tiền, vừa bị hố, sau đó đổi chủ đề hỏi:
- Smith, cậu còn muốn tiếp tục tống tiền không a?
Smith quả quyết lắc đầu nói:
- Đương nhiên... Không! Tôi cảm thấy, tôi vẫn nên đi làm nghề cũ, chuyên viên sửa chữa máy vi tính, cậu xem, nghề nghiệp này cao thượng biết bao. Cậu thì sao?
Lucas:
- Tôi muốn đi Phương đông một chuyến, nhưng mà chưa sắp xếp xong nhật trình. Đi gặp tên cao thủ đã phế bỏ máy vi tính của tôi, ân... Trên máy vi tính thì đánh không lại, trong hiện thực, tôi hẳn là có thể cho hắn một đám. Mười ngàn đôla của tôi, không thể cứ ngâm nước nóng như vậy...
Lucas nhìn bảo bối của bản thân, khóc không ra nước mắt.
Smith cười.
Cùng lúc đó, điểm công đức của Phương Chính lặng yên không tiếng động tăng lên.
- Giết tức không giết, không giết tức là giết.
Phương Chính nói thầm, đồng thời, phát đoạn văn này lên diễn đàn Phật học. Sau đó trực tiếp thối lui ra, hắn chỉ là phát biểu ý kiến của bản thân một chút, cũng không muốn tranh luận hoặc là biện luận với bất cứ ai.
Cất điện thoại di động vào, bắt đầu quét dọn Phật Đường, liên tục hai ba ngày quét lá rụng, rõ ràng là tâm tính của Hầu Tử đã tốt hơn nhiều, chí ít là làm việc không còn xúc động, làm loạn như trước. Đối với chuyện này, Phương Chính chỉ là khẽ gật đầu, cũng không nói gì, lá rụng vẫn giao cho Hầu Tử quét dọn, Phật Đường do hắn và con sóc quản lý, về phần Độc Lang, vẫn là chủ lực múc nước.
Độc Lang múc nước rất có phong cách riêng, cõng trên lưng hai thùng nước đặc chất, đứng phía dưới con suối nước chảy, hứng lấy là được rồi. Chỉ có điều, mỗi lần đều bị xối ướt sũng, chuyện này làm Độc Lang rất không vui.
Buổi trưa, nhân viên chuyển phát nhanh Nhất Lộ là Hồ Tham chạy tới, hùng hùng hổ hổ, đặt gói hàng xuống, Phương Chính ký tên, một câu không nói đã chạy mất. Rõ ràng là mười phần nhiệt tình...
Phương Chính nhìn bóng lưng Hồ Tham, chắp tay trước ngực, tuyên một câu Phật hiệu xem như tiễn đưa. Mở túi đồ ra xem xét, Phương Chính cười.
- Con sóc, cậu có quà!
Phương Chính kêu một tiếng, con sóc lập tức chạy ra từ trong ổ, vừa nghiêng đầu, con mắt lập tức sáng lên, nhảy tưng tưng tại chỗ.
- Đây là nhà mới, Mã Quyên thí chủ tặng cho cậu, thế nào? Thích không?
Phương Chính giơ lên, là một tòa biệt thự cho con sóc, cười nói.
Con sóc lộn nhào hai cái tại chỗ, kết quả là bởi vì quá mập, trực tiếp ngã nhào xuống đất.
Hầu Tử đang quét rác một phát bắt được cái đuôi con sóc, sau đó đặt xuống đất, gõ đầu con sóc một cái, tựa như đang răn dạy hắn đừng có quá kích động.
Phương Chính lập tức mỉm cười, tiểu tử dễ kích động nhất vậy mà cũng bắt đầu răn dạy người khác chớ kích động.
Nhà mới của con sóc có tổng cộng ba tầng, nhìn kết cấu bên trong được chế tác hoàn toàn dựa theo nhà ở của người, mười phần thú vị, có giường, có ghế sô pha, còn có mô hình TV, cầu thang xoắn ốc. Phía trên phòng ở là sân thượng, trên sân thượng có treo một bánh xe nhỏ xoay vòng vòng. Phương Chính vừa lắp đặt nhà mới cho con sóc, vừa cảm thán, người không bằng sóc a... Hắn còn chưa bao giờ ở biệt thự xa hoa hiện đại như thế, con sóc ngược lại là được ở trước tiên.
Lắp đặt xong nhà mới cho con sóc, Phương Chính chụp một tấm hình, gửi qua cho Mã Quyên, dù sao cũng là ý tốt của người ta, nên phải cảm ơn một tiếng.
Mã Quyên không online, Phương Chính cất điện thoại di động, dẫn theo Độc Lang ra ngoài tản bộ.
Con sóc có nhà mới nên đang hưng phấn chạy quanh, làm sao có thời giờ đi dạo với Phương Chính. Hầu Tử thì quét lá rụng, để giữa trưa có cơm ăn, cũng chỉ có thể ở lại.
Vừa ra khỏi cửa, Phương Chính đã thấy có mấy người khách hành hương đến đây, nhưng mà xem tình huống, tựa hồ không quá lạc quan a.
Có năm người đi tới, cả năm người đều là một mặt lệ khí, ba nam hai nữ, nữ tử cầm đầu càng là vô cùng phẫn nộ.
Phương Chính lập tức buồn bực, hắn cũng không có làm gì chuyện xấu a?
Phương Chính đang suy nghĩ, năm người đã đi tới cửa lớn, vừa nhìn thấy Phương Chính, nữ tử dẫn đầu lập tức nổi giận nói:
- Phương Chính, tôi biết cậu, cậu chính là trụ trì của chùa chiền này, có đúng không?
Phương Chính chắp tay trước ngực trả lời:
- A Di Đà Phật, chính là bần tăng, thí chủ có vấn đề gì a?
- Cậu là tên lừa gạt! Xem tôi có đánh chết con lừa trọc nhà cậu hay không!
Nói xong, nữ tử đang muốn hạ thủ. Ba nam nhân phía sau cũng quát mắng theo, một người để đầu đinh trong số đó còn quát mắng:
- Chùa miếu rách nát gì, không linh chút nào, còn giả danh lừa bịp xung quanh! Hôm nay nhìn xem tôi có phá hủy miếu hoang này của cậu hay không!
Phương Chính nhướn mày, sau lưng vươn ra một cái đầu sói, nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng sứ, sắc bén như đao, thể hình to như trâu, một mặt hung hãn, dọa cho mấy người vừa mới hung hăng đòi đánh lập tức lui về phía sau một bước.
Nữ tử đang muốn động thủ càng hốt hoảng nói:
- Phương Chính, cậu muốn làm gì? Tôi nói cho cậu biết, động thủ đánh người là phạm pháp, thả chó cắn người cũng là phạm pháp!
Phương Chính lập tức bó tay rồi, người này thật đúng là tiêu chuẩn kép, nếu không phải vừa rồi Độc Lang hung ác hơn bọn hắn, hơn phân nửa là mấy người này đã động thủ rồi. Vậy mà là không phạm pháp sao?
Phương Chính chắp tay trước ngực nói:
- A Di Đà Phật, các vị thí chủ, đây là sói hoang trong núi, đã xác nhận trên tin tức. Bần tăng cũng không cách nào quản thúc hắn hoàn toàn, cho nên tốt nhất, các vị thí chủ vẫn là bình tĩnh một chút, đừng quấy rầy đến hắn, nếu không, bần tăng thật khó nói hết hậu quả.
- Cậu...
Mấy người lập tức cứng họng, bọn hắn là thôn dân ở gần đây, cũng không tính là xa lạ gì Phương Chính, trước đó đã nghe người ta nhắc qua Phương Chính không ít lần. Biết đây là một tiểu hòa thượng không có tính khí gì, dễ ăn hiếp.
Thế nhưng mà, tình huống trước mắt rõ ràng không phải đơn giản như thế a! Hòa thượng này có lẽ là dễ ăn hiếp, nhưng mà con sói này không dễ ức hiếp a!
- Đại tỷ, làm sao bây giờ?
Một người trẻ tuổi bộ dáng thô lỗ cộc cằn hỏi.
- Làm sao bây giờ? Nếu cậu có thể đánh thắng sói, trước tiên chúng tôi đè hắn ra đánh một trận cho hả giận.
Hoàng Cao Lan nói.
Người trẻ tuổi cười khổ nói:
- Đánh không lại.
Hoàng Cao Lan trợn mắt nhìn đối phương một cái, sau đó chỉ vào Phương Chính nói:
- Phương Chính, cậu cũng đừng không phục, chẳng phải là cậu nói chùa chiền này của cậu rất linh nghiệm sao? Chẳng phải là cầu gì được nấy sao? Tại sao tôi cầu tử nhưng cái gì cũng không có được? Kỳ thị tôi hả? Hay là nói, cậu có phương thuốc quý gì nhưng không nói cho tôi biết?
Mục đích của Hoàng Cao Lan lần này, cũng không phải là đến đánh người đập chùa, mà là vì đòi phương thuốc quý. Nhiều người cầu được ước thấy như vậy, chỉ có cô là không cầu được, nên cô cho rằng những người khác cũng không phải cầu Phật, mà là cầu thuốc nên mới có hiệu quả.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất