Chương 219: Độc Lang Cũng Biết Hại Người
Sau một ngày, Tưởng Tùng chạy về nhà, vừa vào cửa đã thấy Hoàng Cao Lan ngồi ở trên giường, còn có một cảnh sát đang ngồi. Tưởng Tùng ngây ngẩn cả người, sau đó đi đến ngồi xuống bên cạnh Hoàng Cao Lan, kéo tay Hoàng Cao Lan nói:
- Mặc kệ bao nhiêu năm, anh sẽ chờ em. Em đi, anh không cưới, anh sẽ một mực chờ đợi em.
Hoàng Cao Lan nhìn Tưởng Tùng, tựa vào ngực Tưởng Tùng, cảm thụ sự ấm áp được Tưởng Tùng ôm ấp, hỏi:
- Có phải anh đã sớm biết hay không? Những năm này em người không ra người quỷ không ra quỷ, vì sao anh không ly hôn? Anh hoàn toàn có thể sống tốt hơn.
Tưởng Tùng ôm Hoàng Cao Lan nói:
- Nha đầu ngốc, mỗi lúc nửa đêm em lại hoảng sợ nói đủ chuyện hoang đường, tôi đã sớm biết. Nhưng mà, em là lão bà của anh a! Anh không thể nào đưa em đến cục cảnh sát, cũng có lỗi với Ngụy Thư Kiều đã chết, nhưng mà anh vẫn một mực khát vọng, sẽ có một ngày, em có thể tự mình nghĩ rõ ràng hết thảy, trở lại là em lúc đầu. Mà không phải giống như quỷ sống, rốt cục hôm nay anh cũng đợi được rồi...
Hoàng Cao Lan khóc, hóa ra Tưởng Tùng vẫn một mực yêu cô, giờ khắc này, cô đã hài lòng rồi.
Một đêm này, lần đầu tiên, Hoàng Cao Lan và Tưởng Tùng làm sự tình tân hôn.
Hoàng Cao Lan đến cục cảnh sát, Tưởng Tùng cũng bỏ việc, về tới trong nhà, mỗi ngày đều thu dọn gian phòng, để tất cả đều giống như lúc Hoàng Cao Lan ở nhà...
Cuối cùng, Hoàng Cao Lan cũng tìm về bản thân, mặc dù vào ngục giam, nhưng bởi vì chủ động đầu thú, toàn bộ quá trình đều trung thực, đồng thời có thái độ sửa đổi, tòa án ra hình phạt mười tám năm tù. Nhưng mà hai tháng sau, Hoàng Cao Lan phát hiện cô mang thai...
Mà những chuyện này là về sau, còn giờ khắc này, Phương Chính đang cầm cuốc nhỏ, dẫn theo một sói, một Hầu Tử, một con sóc đi đến bờ sông đào rau dại, theo khí hậu càng ngày càng ấm áp, nơi này đã không chỉ có rau mầm, mà còn có thêm bà bà đinh, bà bà đinh tên khoa học gọi là bồ công anh. Lúc này bà bà đinh vừa mới mọc ra từ trong đất, chưa đủ lớn, chưa có nở hoa, thân lá rất non.
Loại rau cỏ này, sinh trưởng là từng mảnh từng mảnh, nhưng mà không có nhiều người muốn ăn nó. Bởi vì nó vô cùng...
Có kinh nghiệm rau mầm lần trước, mặc dù con sóc, Độc Lang, Hầu Tử không biết rốt cục đồ vật này có thể ăn được hay không, có ăn ngon hay không, nhưng mà căn cứ theo kinh nghiệm trước đó, khẳng định là hương vị không tệ! Thế là ba người phân công hợp tác, Độc Lang tiếp tục ngậm rổ, con sóc và Hầu Tử thì gia nhập đại quân đào rau dại, con sóc chủ công rau mầm, Hầu Tử đào bà bà đinh.
Về phần Phương Chính, đang ngồi ở dưới gốc cây chơi điện thoại, ngẫu nhiên mới quét mắt nhìn ba tên tiểu tử vừa chơi vừa làm việc này, quay lại cho bọn hắn một đoạn video ngắn rồi chia sẻ lên vòng bằng hữu.
Kết quả, chỉ là tiện tay quay một chút, lại thu hoạch được một trời tán thưởng.
Lúc này Phương Chính mới phát hiện, tựa hồ bạn tốt Wechat của hắn càng ngày càng nhiều.
Người thứ nhất đáp lời chính là Mã Quyên:
- Wow, lại thêm một Hầu Tử a, đại sư, chùa Nhất Chỉ của cậu sau này nên đổi tên thành vườn bách thú đi.
Phương Chính vuốt vuốt mũi, trả lời:
- Chờ bần tăng thật sự lăn lộn ngoài đời không nổi nữa, có thể cân nhắc đề nghị này.
Kết quả, không biết xuất hiện từ đâu, Vu Quảng Trạch lập tức nói:
- Không cần vườn bách thú, cửa lớn nhà tôi luôn luôn rộng mở đối với ba tên tiểu tử này, cát-xê tính như minh tinh.
Vu Quảng Trạch vẫn một mực chú ý ba con động vật của Phương Chính, hắn phát hiện, nếu không phải đã tận mắt nhìn thấy ba con động vật trong chùa Phương Chính, hắn đặc biệt hoài nghi bọn hắn được chế ra từ hoạt hình, quá có linh tính đi! Mà trong thời đại này, điện ảnh quý nhất là gì? Không dám nói đặc hiệu là quý nhất, nhưng tuyệt đối là làm người đau lòng nhất, lại không thể không tiêu tiền. Bởi vậy, ở Phương đông, đề tài phim liên quan tới động vật là rất hiếm gặp.
Nhưng mà ba con động vật trước mắt để Vu Quảng Trạch thấy được hi vọng, nếu có thể kéo vào đoàn làm phim của hắn... Vu Quảng Trạch tựa như thấy được cửa lớn Hollywood mở rộng với hắn. Cho nên, mỗi giờ mỗi khắc hắn đều mong muốn kéo ba tên tiểu tử này đi làm điện ảnh. Đáng tiếc, Phương Chính không hé miệng, hắn cũng không có cách nào.
Phương Chính nghĩ nghĩ, cười nói:
- Nếu anh có bản lĩnh thuyết phục ba người bọn hắn đi theo anh, bần tăng cũng không phản đối.
Phương Chính nói lời này với mười phần lực lượng, có lẽ thế giới bên ngoài có rất nhiều thứ hoa mỹ, nhưng mà muốn khiến cho ba con vật nhỏ rời xa hắn? Khó! Thế giới bên ngoài có Linh mễ sao? Thế giới bên ngoài có nước sạch vô căn sao? Thế giới bên ngoài có người nào có thể nói chuyện phiếm với bọn hắn? Bọn hắn ở lại bên cạnh Phương Chính cũng không phải chỉ vì những điều này, càng nhiều chính là Phương Chính vẫn một mực coi bọn hắn là con người, mà không phải coi như động vật. Loại tôn trọng này phát ra từ nội tâm, ba tên tiểu tử này rất có linh tính, tự nhiên hiểu rõ ở với người nào mới là đúng đắn.
Vu Quảng Trạch nghe vậy, lập tức động tâm:
- Đây là cậu nói nha, có cơ hội tôi nhất định sẽ đi thử một chút.
Phương Chính cười ha ha, cũng không có coi ra gì, hắn không hiểu rõ giá trị của điện ảnh, chỉ coi là Vu Quảng Trạch thuận miệng nói đùa một câu mà thôi.
Phương Chính vừa trò chuyện xong bên này, rất nhanh, bình luận đã bắt đầu xuất hiện thủy quân, tất cả các muội tử trong đoàn làm phim Khuynh Thành đều xuất hiện, mồm năm miệng mười không ngừng kêu loạn, Phương Chính quả quyết cất điện thoại di động vào, đi đào rau dại.
Bận rộn hơn một giờ, hái được hai rổ rau dại, rốt cục Phương Chính cũng dẫn theo Hầu Tử, Độc Lang, con sóc thắng lợi quay về chùa.
Trở lại trên núi, rau mầm và bà bà đinh đều được mang đi trụng nước sôi, sau đó lấy ra, vắt bớt nước rồi để ở một bên, đổ ra chén một chút nước tương, thức ăn xanh ngát đơn giản thế là đã xong.
Phương Chính nếm thử trước một miếng rau mầm, một miệng đầy mùi thơm ngát, tràn đầy hương vị mùa xuân. Lại đến một ngụm bà bà đinh, biểu lộ của Phương Chính lập tức trở nên cổ quái, nhưng mà vẫn yên lặng nuốt xuống, thừa dịp ba tên tiểu tử kia không có mặt, tranh thủ thời gian uống một ngụm lớn nước sạch vô căn, sau đó mới giả bộ như không có chuyện gì, cầm hai bát rau xanh đi ra.
Ba tên tiểu tử kia thừa dịp Phương Chính nấu cơm, cũng không biết đã chạy đi đâu chơi rồi.
Phương Chính vừa mới dọn cơm để lên bàn, Độc Lang đã nghe thấy mùi mà chạy về trước, nhìn thấy Phương Chính đã chuẩn bị bắt đầu ăn, lập tức ngậm lấy bồn cơm của bản thân, hấp tấp chạy tới. Phương Chính múc đầy cho hắn, sau đó cười nói:
- Muốn nếm thử món ăn mới hôm nay hay không? Món này là đồ tốt đấy, giúp giải nhiệt.
Nói xong, Phương Chính gắp một đũa nhỏ bà bà đinh chấm nước tương đặt vào trong chén Độc Lang, nói:
- Ăn nhanh lên, chờ bọn hắn trở về, ngươi sẽ không còn phúc khí ăn một ngụm lớn thế này đâu.
Độc Lang ngửi ngửi, có chút mùi vị thơm ngát, còn lại đều là vị tương, cảnh giác nhìn thoáng qua cửa chính, Hầu Tử và con sóc vẫn chưa có trở lại, cảm kích nhìn Phương Chính, sau đó cắn một miếng.
- Ngao ô... Ô ô...
Bà bà đinh vào miệng, Độc Lang cắn hai cái, tròng mắt lập tức đỏ lên!
Bà bà đinh, cũng chính là lá cây bồ công anh, lá cây này là một loại thuốc Đông y, vào miệng mười phần đắng, phi thường đắng! Dùng nước sôi luộc qua vẫn như cũ vô cùng đắng! Độc Lang chỉ cảm thấy ăn trúng một ngụm rau đắng, nếu không có một mặt đầy lông trắng che chắn, đoán chừng là một mặt tái xanh cả rồi.
Nhìn thấy bộ dạng này của Độc Lang, Phương Chính cười xấu xa, hại thành công một tên!
Độc Lang đang muốn phun ra ngoài, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng Hầu Tử kêu chi chi, kết quả, Độc Lang đột nhiên nhẫn nhịn, híp mắt, một bộ dáng như đang ăn ngon, trong mắt đều là nước mắt hạnh phúc... Hơn nữa còn ứa ra.
Hầu Tử vừa tiến đến, đã thấy Phương Chính và Độc Lang đang ăn cơm, trong chén Độc Lang còn có rau quả vừa mới hái về, lập tức gấp gáp, quái khiếu một tiếng rồi chạy tới, tự mình xới cơm, sau đó trừng mắt nhìn chằm chằm một dĩa bà bà đinh.
Phương Chính lườm Hầu Tử một cái nói:
- Ăn đi, không ăn là không còn đâu.