Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 218: Thống Khổ Vui Vẻ

Chương 218: Thống Khổ Vui Vẻ


         Phương Chính gật đầu nói:
- Đã bao lâu rồi cô chưa cẩn thận nhìn lại bản thân?
Hoàng Cao Lan sững sờ, trước mặt cô xuất hiện một tấm gương, nhìn bản thân trong gương, Hoàng Cao Lan lập tức khóc! Trong gương chẳng phải là nữ nhân xấu như chó dại kia sao? Không phải gào khóc, mà là yên lặng khóc, cô chợt phát hiện một vấn đề, một chuyện cô chưa bao giờ cẩn thận suy nghĩ. Những năm này, cô vẫn cho là Tưởng Tùng thay đổi, nhưng kỳ thật, người đã thay đổi, có vẻ như không phải Tưởng Tùng? Mà là chính cô! Sau khi Ngụy Thư Kiều chết, cô đã thay đổi, trở nên nghi thần nghi quỷ, mơ thấy ác mộng mỗi đêm, trở nên không thích soi gương vì cô sợ, cô sợ nhìn trong gương sẽ thấy chút đồ vật không rõ trong truyền thuyết —— Ngụy Thư Kiều!
Cho nên, khi trang điểm cũng được, làm gì khác cũng vậy, đều không cần soi gương. Cho dù ngẫu nhiên nhìn thấy tấm gương, cô cũng sẽ cố gắng không nhìn tới, hoặc là bỏ qua. Thói quen này cô đã giữ suốt hai mươi năm qua, hôm nay chợt nhìn thấy bản thân, cô hiểu rõ rồi... Ngồi dưới đất, yên lặng rơi lệ, nửa ngày sau mới nói:
- Tôi đã biết, không phải Tưởng Tùng thay đổi, mà là tôi thay đổi. Những năm này, trong lòng tôi luôn có một con quỷ, chính tôi cũng biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ. Tưởng Tùng, hẳn là đã sớm đoán được mà, ha ha... Hắn không nói, nhưng hẳn là hắn rất chán ghét tôi. Phương Chính Pháp sư, cậu cảm thấy, tôi sống còn có ý nghĩa gì?
Phương Chính nói:
- Tưởng Tùng không hề rời xa cô, nói rõ hắn vẫn một mực yêu cô, ít nhất là cô đã từng, là một cô thuần khiết, cười lên như một đóa hoa. Mà không phải cô bây giờ, cô muốn được hắn yêu thương, chỉ cần biến trở lại là được rồi.
- Biến trở lại? Chuyện này... Quá khó khăn.
Hoàng Cao Lan nói.
- Cô nhìn tảng đá kia, cô đẩy nó lên núi, bần tăng giúp cô hoàn thành chuyển biến, thế nào?
Phương Chính bỗng nhiên chỉ vào một tảng đá dưới chân núi, hỏi.
Hoàng Cao Lan nhìn tảng đá cao bằng một người trưởng thành kia, liên tục lắc đầu nói:
- Quá lớn, tôi không có khả năng đẩy lên được.
- Không thử một chút làm sao cô biết cô không làm được? Hay là nói, vì Tưởng Tùng, ngay cả thử cô cũng không muốn thử một chút?
Phương Chính hỏi.
Hoàng Cao Lan ngạc nhiên, cắn răng một cái, chạy qua, ra sức đẩy tảng đá lớn, kết quả, dù đã dùng hết khí lực, cũng chỉ khiến tảng đá lớn lăn về phía trước một chút mà thôi. Nhưng mà Hoàng Cao Lan lại không có tuyệt vọng, ngược lại càng lộ ra vẻ hi vọng:
- Có thể đẩy được!
Thế là Hoàng Cao Lan liều mạng đẩy, trong đầu chỉ có một ý niệm: Vì Tưởng Tùng, nhất định phải thành công! Cũng không biết là khí lực từ đâu ra, đẩy tảng đá lớn lên đỉnh núi từng chút một, không đẩy được thì dừng lại đỡ lấy tảng đá lớn, dãi gió dầm mưa, bền lòng vững dạ, rốt cục đến năm thứ mười cũng đẩy được tảng đá lên tới đỉnh núi.
Hoàng Cao Lan hưng phấn kêu lên:
- Phương Chính Pháp sư, tôi làm được, cậu giúp tôi! Cậu giúp tôi hoàn thành chuyển biến có được không?
Nhưng mà Phương Chính đứng ở trên núi lại hỏi ngược lại một câu:
- Tảng đá lớn như thế cô cũng đẩy lên được, một chút chuyển biến mà thôi, rất khó sao? Ngẫm lại động lực giúp cô đẩy được tảng đá lớn lên núi, sau đó lại nói cho tôi biết đáp án.
Hoàng Cao Lan ngạc nhiên, cẩn thận nghĩ đến lý do để mười năm này cô có thể kiên định niềm tin, chỉ có một, để Tưởng Tùng một lần nữa yêu thương cô, bởi vì cô yêu hắn! Vì hắn, quên đi tất cả, biến trở về bản thân ngày trước, thật sự không được sao?
Một lần suy nghĩ kéo dài một năm, trước mắt, mặt trời lên mặt trăng lặn, hoa nở hoa tàn.
Ngay lúc Hoàng Cao Lan đang mê mang, đầu xuân, băng tuyết tan, một đóa hoa tươi nở rộ một lần nữa.
Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, Phương Chính toàn thân màu trắng, cười như ánh nắng.
Phương Chính khẽ động đóa hoa tươi, nói:
- Năm ngoái nó khô héo, thời điểm đó nó là xấu xí như thế, năm nay nó lại nở rộ, vẫn mỹ lệ như đã từng. Nhưng mà sự mỹ lệ này, phải sống qua trời đông giá rét mới có được...
Hoàng Cao Lan nghe vậy, ánh mắt đột nhiên có thần thái, đột nhiên đứng dậy, dập đầu lạy Phương Chính bành bành bành ba cái, nói:
- Cảm ơn đại sư, tôi hiểu được, chỉ cần có thể biến trở lại, tôi nguyện ý nhận tội! Gột rửa tội nghiệt trên người tôi, tôi muốn để Tùng ca nhìn thấy một tôi hoàn mỹ nhất. Chúng tôi đi cả một đời, tôi không nghĩ rằng chúng tôi sẽ mang tiếc nuối mà rời đi thế giới này, vì hắn cũng vì tôi, cũng vì Ngụy Thư Kiều.
Nói xong, Hoàng Cao Lan cười.
Phương Chính cũng cười, ngẩng đầu nhìn trời, nói:
- Sét đánh.
Hoàng Cao Lan ngẩng đầu nhìn theo, chỉ nghe một tiếng vang ầm ầm, đột nhiên bừng tỉnh, bên tai truyền đến âm thanh gõ mõ đông đông đông và tiếng tụng kinh, hết thảy trước mắt đều biến mất, chỉ còn lại Phật Đường, và Vạn Phật Bài trước mắt.
Hoàng Cao Lan một mặt chấn kinh nhìn hết thảy trước mắt, nhìn lại Phương Chính trước mắt, nhịn không được hỏi:
- Phương...
- A Di Đà Phật, thí chủ, chùa chiền sắp đóng cửa.
Phương Chính đứng dậy, ngắt lời Hoàng Cao Lan.
Hoàng Cao Lan nhìn Phương Chính thật lâu, Phương Chính vẫn duy trì vẻ mỉm cười, Hoàng Cao Lan lại bái thật sâu, quay người rời đi. Lúc sắp xuống núi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tiểu hòa thượng áo trắng đang đứng trước cửa chùa chiền, chậm rãi đóng lại cửa lớn chùa chiền. Cuối cùng, biến mất giữa tầm mắt của Hoàng Cao Lan.
- Giống như một giấc mộng, tỉnh mộng, cũng nên đối mặt với thực tế.
Hoàng Cao Lan nói xong, xuống núi.
Nửa đường, Hoàng Cao Lan gặp được mấy người Hoàng Cao Bình, Hoàng Cao Vũ vừa cơm nước xong xuôi chuẩn bị lên núi.
- Lão muội, sao em lại xuống núi rồi? Không ngăn cửa nữa sao?
Hoàng Cao Bình đau lòng nhìn Hoàng Cao Lan, mặc kệ trong mắt người khác thấy Hoàng Cao Lan thế nào, trong mắt hắn, Hoàng Cao Lan vẫn là muội muội của hắn, người khác không đau lòng, lòng hắn đau. Chỉ có điều, nhìn thấy Hoàng Cao Lan càng ngày càng tệ, giống như bệnh tâm thần, tính tình cổ quái chợt tốt chợt xấu, hắn cũng có chút đau đầu. Hắn không ngại bồi tiếp Hoàng Cao Lan gây loạn, hắn chỉ sợ Hoàng Cao Lan không được vui vẻ.
Hoàng Cao Lan nở nụ cười xinh đẹp nói:
- Ca, những năm này, cảm ơn anh.
- Ách, muội muội, em... em sao vậy?
Hoàng Cao Bình chỉ cảm thấy Hoàng Cao Lan thay đổi, mặc dù lời nói trở nên kỳ lạ, nhưng mà ánh mắt lại thanh tịnh, không còn vẻ điên cuồng và màu tro tàn như thường ngày.
- Tôi nghĩ thông suốt rồi, ca, đệ đệ, tẩu tử, biểu ca, sau nay tôi sẽ là A Lan của hai mươi năm trước, sẽ không còn là bát phụ Hoàng Cao Lan hiện tại. Tôi muốn sống một cuộc đời mới, tìm lại những thứ thuộc về tôi.
Hoàng Cao Lan cười nói.
Hoàng Cao Bình, Hoàng Cao Vũ, Đinh Thiến, Điền Dã đều mộng bức, cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Nhưng mà Hoàng Cao Bình lại cười, ôm chặt lấy Hoàng Cao Lan, nước mắt tung hoành, cười ha ha nói:
- A Lan, em biết không? Lời này, con mẹ nó, anh đã đợi hai mươi năm rồi! Hai mươi năm, anh đã theo sau mông em gây loạn quá nhiều, mười dặm tám thôn đều coi anh là lão già vô lại, nhưng mà anh không hối hận. Em tốt, anh mới tốt... Sau này chúng ta lại cùng nhau làm người tốt.
Hoàng Cao Lan cũng khóc...
Hoàng Cao Vũ cũng khóc theo, Đinh Thiến cũng khóc, Điền Dã thì một mặt mộng bức.
Người một nhà xuống núi, trở lại trong thôn, Hoàng Cao Lan gọi một cú điện thoại cho Tưởng Tùng. Mà Tưởng Tùng đang làm việc trong công trường, sau khi nhận được cú điện thoại này, không nói hai lời, nhanh chân chạy đi.
- Tưởng Tùng, anh chạy đi làm gì hả? Tôi cho anh biết, anh dám trốn công, đừng có mong tháng này có tiền lương!
Đốc công hô lớn.
- Tôi bỏ! Ha ha... Bỏ hết! Tiền gì cũng không cần!
Tưởng Tùng cười lớn, một đường phi nước đại.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất