Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 221: Đại Hảo Sự

Chương 221: Đại Hảo Sự


         - Đây là phúc lợi của ngươi, sau khi chính thức nhận chủ, mỗi tháng ngươi đều có thể nhận được một trăm điểm công đức, chuẩn xác mà nói, là bổ sung thêm một trăm điểm. Trong một tháng, nếu như ngươi thu hoạch được một trăm điểm công đức trở lên, như vậy, hệ thống sẽ khen thưởng cho ngươi thêm một trăm điểm. Nếu ngươi thu hoạch được một ngàn điểm công đức trở lên, hệ thống sẽ khen thưởng cho ngươi thêm một ngàn điểm công đức. Cứ thế mà suy ra...
Hệ thống nói.
- Tốt như vậy?
Phương Chính lập tức đại hỉ, nhưng mà lập tức ý thức được gì:
- Không đúng, giá trị công đức của ta đâu phải chỉ có chút điểm như thế?
- Cho nên, lúc ta nói chuyện, tốt nhất ngươi đừng xen vào.
Hệ thống hết sức nghiêm túc nói.
Phương Chính nhịn không được nghĩ đến lúc bản thân xem tin tức, vô ý lướt thấy một bình luận trên chương trình trực tiếp... Xen (chọc) vào... Ha ha...
Oanh!
Một tia chớp rơi xuống trước mặt Phương Chính.
Đã rất lâu rồi Phương Chính không bị sét đánh, lập tức bị dọa sợ, theo bản năng muốn văng tục ra miệng:
- Ai u ta đi...
Gần như là đồng thời, trên đầu hắn có thêm một tia chớp, ngưng tụ trên không trung, tựa như có thể bổ xuống quả đầu sáng loáng của hắn bất cứ lúc nào.
Lời đến khóe miệng, Phương Chính lập tức đổi thành:
- Ta đi uống nước!
Lôi đình tán đi, Phương Chính lau một vệt mồ hôi lạnh, vẫn còn bất mãn mà nói:
- Hệ thống, ngươi có thể giảng đạo lý một chút hay không? Ta rõ ràng là lời gì cũng không nói, chuyện gì cũng không có làm, ngươi bổ ta làm gì? Hơn nữa, cho dù ta mắng ra, hôm nay cũng là lần đầu tiên mắng chửi người, ngươi cũng không thể bổ ta a?
- Ta là muốn bồi dưỡng ngươi thành một bậc cao tăng, ý nghĩ vừa rồi của ngươi quá ác tha, còn là cố ý nghĩ tới ta, ta có thể cảm nhận được loại tư tưởng này, nhịn không được.
Hệ thống thản nhiên nói.
- Ngươi... Ngươi nhịn không được, cũng không thể làm loạn a.
Phương Chính vô cùng buồn bực nói.
- Được a, lần này là ta sai lầm, sau này ta vẫn sẽ không chú ý.
Hệ thống mười phần vô lại nói.
Phương Chính triệt để bó tay rồi, quả nhiên, chắc chắn hệ thống này là hàng giả bị tên cò buồn nào đó tráo đổ rồii, tuyệt không phải hệ thống Phật Tổ, càng giống một hệ thống vô lại. Lại bám trên người hắn không chịu đi, hơn nữa, động một chút lại chơi trò xỏ lá. Phương Chính cũng không làm gì được hắn, chỉ có thể tự mình chú ý. Sau này suy nghĩ gì, đừng nghĩ đến hệ thống là được rồi. Dạng này hắn sẽ không cảm ứng được, cứ tùy tiện mắng...
Phương Chính nói:
- Xem như ngươi lợi hại, nói đi, câu nói kế tiếp là gì?
Hệ thống tiếp tục nói:
- Nếu như trong một tháng, điểm công đức mà ngươi lấy được không cao hơn một trăm điểm, hệ thống chỉ sẽ giúp ngươi bổ sung điểm công đức đến một trăm điểm. Mà không phải khen thưởng ngoài định mức cho thêm một trăm điểm. Rõ chưa? Cho nên, nếu ngươi thật sự muốn hoàn tục, tích lũy công đức đi. Hệ thống rất đại lượng, ngươi kiếm được bao nhiêu, thưởng cho ngươi gấp đôi, thế nào? Bây giờ suy nghĩ một chút, có phải có chút kích động hay không?
Phương Chính lập tức trả lời một câu:
- Ha ha...
Trò cười, cứu một người mới được mấy điểm công đức? Một trăm điểm, mỗi tháng cần cứu hơn mấy chục người, hắn đi đâu tìm nhiều người như vậy chứ?
Nghĩ đến đây, Phương Chính duỗi lưng một cái, mặc kệ hắn có muốn hay không, vẫn phải tiếp tục làm đại sư. Trọng điểm là ngoại trừ nghèo một chút, kỳ thật cuộc sống của hắn cũng không tệ lắm...
Thời gian trôi qua từng ngày, theo mặt trời càng ngày càng cao, càng ngày càng nóng, rốt cục đại địa cũng hoàn toàn khôi phục, xuân về hoa nở.
Một ngày này, Vương Hữu Quý gọi điện thoại tới.
- Phương Chính Pháp sư, ha ha... Thiên đại hảo sự a.
Phương Chính vừa nhận điện thoại, đã nghe thấy tiếng cười của Vương Hữu Quý truyền đến.
Phương Chính tò mò hỏi:
- Vương thí chủ, chuyện tốt gì a?
- Hắc hắc, cũng không biết tên Dương Hoa kia đạp trúng vận khí cẩu thí gì, trước đây không lâu mua xổ số, trúng thưởng, chậc chậc, kiếm lời trọn vẹn năm triệu, trừ đi thuế, còn có bốn triệu. Tên này xem như là đại phát tài, nhưng mà tên chết tiệt này cũng đủ năng lực làm cha, sợ lão bà trong nhà nghe được mà quá kích động, động thai khí, nên một mực không có lên tiếng. Hôm nay uống rượu với Tống Nhị Cẩu, uống nhiều quá, lỡ miệng nói ra. Khá lắm, hiện tại tên này bắt đầu ngưu bức, đi đường cũng hiên ngang, còn trâu hơn cả thôn trưởng tôi đây. Ha ha...
Vương Hữu Quý cười ha ha nói.
Lúc này Phương Chính mới nhớ tới, lần trước đến gặp Dương Hoa mượn cuốc, vừa vặn nhìn thấy hắn hồng quang đầy mặt, hỉ khí đạt đỉnh, dùng Thiên Nhãn xem xét, nhìn thấy hắn trúng số độc đắc. Phương Chính còn nói hắn sắp phát tài mà... Hắn còn đang buồn bực đây, đã lâu như vậy, tại sao ngay cả một chút động tĩnh cũng không có. Hóa ra là Dương Hoa một mực nhẫn nhịn không nói ra, cũng không phải là Thiên Nhãn của hắn sai lầm.
Phương Chính cười nói:
- Đây là chuyện tốt a.
- Đây đương nhiên là chuyện tốt, nhưng mà chuyện tốt cũng là của Dương Hoa, không có quan hệ với cậu. Tôi nói chuyện tốt a, là coi như tiểu tử này có lương tâm, hôm nay vừa tới tìm tôi. Nghe nói bên chính quyền huyện quyết định cấp phát tiền sửa đường cho thôn chúng ta, tên này chủ động bỏ ra năm trăm ngàn quyên góp cho thôn, hơn nữa còn chỉ mặt gọi tên, muốn tu sửa đường lên núi Nhất Chỉ. Cậu xem chuyện này có phải chuyện tốt hay không?
Vương Hữu Quý cười nói.
Phương Chính nghe xong, lập tức lên tinh thần, vì sao chùa Nhất Chỉ vẫn một mực không nóng không lạnh? Có quan hệ rất lớn với đường lên núi, mặc dù tất cả công trình đướng xá trong thôn đều được trải xi măng, nhưng mà vẫn có một ngoại lệ. Đường lên núi vẫn một mực rất tồi tệ, trước kia đường núi đã sớm rách nát, đông một hố, tây một hố, bên vách núi còn không có hàng rào, không cẩn thận rơi xuống, thần tiên cũng khó cứu. Lúc trước Triệu Đại Đồng thiếu chút nữa đã ngã chết trên đường lên núi. Nhất là khi trời mưa hay tuyết rơi, con đường núi này càng thêm khó đi...
Người xưa có câu, muốn giàu trước hãy sửa đường, con đường này là mấu chốt trong mấu chốt. Trước đó Phương Chính còn bận suy nghĩ phải sửa đường thế nào đây, đáng tiếc là không có tiền, bây giờ chợt phát hiện có tiền, lập tức cười. Cuối cùng, hắn cũng chỉ là một đại sư mặt ngoài, trong lòng cũng chỉ là một thanh niên tỏa nắng thiện lương, chỗ tốt tới cửa, nào có đạo lý không vui.
Thế là Phương Chính nói:
- Thật sao? Vậy thì tốt quá, ha ha...
- Nhưng mà có vấn đề a, năm trăm ngàn tu sửa một con đường núi vẫn có chút khó khăn, sợ là không đủ tiền nhân công và phí vật liệu. Tôi nhớ không lầm thì cậu còn có năm trăm ngàn? Hắc hắc...
Vương Hữu Quý cười gượng hai tiếng, ý tứ rất rõ ràng.
Phương Chính nghe vậy, lập tức hai mắt lưng tròng, năm trăm ngàn kia sao? Hắn cũng muốn lấy ra sửa đường a, vấn đề là... Đã chi rồi! Hơn nữa, khoản chi này không cách nào giải thích rõ ràng, chẳng lẽ lại nói với Vương Hữu Quý là hắn dùng năm trăm ngàn để thăng cấp thần thông Phật gia? Đoán chừng là sẽ bị Vương Hữu Quý một bàn tay đập chết đi.
- Phương Chính? Tại sao cậu không nói chuyện?
Vương Hữu Quý thấy Phương Chính không có lên tiếng, vội vàng hỏi.
Phương Chính cười khổ một tiếng nói:
- Vương thí chủ, sợ là không được, số tiền kia, tôi đã dùng để cứu người.
- Cứu người? Cậu... Cậu cứu người nào?
Vương Hữu Quý ngạc nhiên, sau đó thanh âm lập tức trở nên nghiêm túc.
Phương Chính nói:
- Cứu được một người có nguy hiểm tính mạng, lòng mền nhũn mới bỏ ra.
- Ai, cậu a cậu a, cậu không xuống núi được mấy ngày, cậu cho rằng người bên ngoài đều đơn giản giống như người trong thôn chúng tôi sao? Tôi thật hoài nghi cậu đã bị người lừa gạt... Ai, được rồi, tiền là của cậu, tôi không nói nhiều. Tóm lại, sau này, nếu còn có loại sự tình này, tốt nhất cậu nên nói với tôi một chút, tôi cũng tham mưu giúp cậu một chút. Trên đời này không phải chỉ có người tốt...
Vương Hữu Quý nghe vậy, lòng tiếc nuối không dứt, năm trăm ngàn a! Cứ như vậy tặng cho người ta, sao tâm tư của tiểu tử này lại lớn như vậy chứ?
Nhưng mà Vương Hữu Quý cũng biết, Phương Chính nói như vậy, hẳn là thật. hơn nữa, Phương Chính đã thiện ý quyên tiền, hắn cũng không xác định chuyện này là thật hay giả, không thể phỏng đoán hay võ đoán mà đi phê phán Phương Chính, đối với Phương Chính thiện lương mà nói, chẳng khác gì đánh đòn cảnh cáo, cũng không phải là chuyện gì tốt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất