Chương 232: Diệu Dụng Của Tuệ Nhãn
Phương Chính đi vào phòng thiền mà Hoằng Tường sắp xếp cho hắn nghỉ ngơi, giờ khắc này, rốt cục Hầu Tử cũng nhịn không nổi nữa: "Trụ trì, các ngươi nói chuyện gì thế? Tiểu hòa thượng kia, thì thào lẩm bẩm nói một đống, ta nghe không hiểu gì a."
- Nghe không hiểu thì cứ nhìn xem, nhìn không hiểu thì hãy suy nghĩ.
Phương Chính nói.
Hầu Tử một mặt mộng bức: "Nhìn không hiểu, nghĩ không ra đâu a?"
- Vậy ngươi muốn hiểu được gì chứ?
Phương Chính hỏi lại.
Hầu Tử ngạc nhiên.
Phương Chính thấy Hầu Tử một mặt mộng bức, cười ha ha nói:
- Hầu Tử ngươi a, lòng hiếu kỳ vẫn là quá nặng. Nhưng mà lời ta vừa nói cũng không phải là nói đùa đâu, ngươi nghe không hiểu thì nhìn nhiều hơn, suy nghĩ nhiều hơn, thực sự không được thì nhớ nhiều hơn. Ngày sau nếu gặp được chuyện giống như vậy, ngươi hẳn là biết nên làm thế nào. Mặt khác, bần tăng đã cho ngươi mặc quần áo tăng nhân, ngươi phải biểu hiện ra bộ dáng của một tăng nhân, không có chuyện gì bớt gãi gãi cái mông đi, không phù hợp.
"A, ta hiểu được." Hầu Tử theo bản năng muốn gãi gãi cái mông, nửa đường lại nhịn được.
Phương Chính hài lòng gật đầu nói:
- Được rồi, nghỉ ngơi đi, ban đêm ăn cơm chay, ngày mai có việc bận rộn.
Hầu Tử lại gật đầu, học theo bộ dáng của Phương Chính, lên giường ngồi xếp bằng, một bộ dáng như lão tăng nhập định.
Một ngày này trôi qua nhanh chóng, ngày thứ hai, trời tờ mờ sáng, bên ngoài đã bắt đầu náo nhiệt, các tăng nhân thức dậy, bắt đầu bố trí Phật Đường, theo cửa lớn mở ra, khách hành hương chen chúc mà vào, trong lúc nhất thời, hương hỏa trùng thiên, phi thường náo nhiệt.
Phương Chính thấy cảnh này, cũng là không ngừng hâm mộ, đến khi nào chùa Nhất Chỉ mới có thể đạt được tràng cảnh này a, như vậy mới thật là quật khởi.
Đúng lúc này, Phương Chính lại thấy được hai anh em Hồng Thiên Kiệt và Hồng Thiên Hỉ, Phương Chính không khỏi một lần nữa nhớ tới hệ thống, nhìn thật kỹ? Làm thế nào mới xem như là nhìn thật kỹ?
Nghĩ đến đây, Phương Chính đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cười khổ nói:
- Ta thật đúng là đần! Mở Thiên Nhãn!
Phương Chính mở ra Thiên Nhãn, nhìn lại hai người, Phương Chính một lần nữa trợn tròn mắt, Phương Chính vậy mà thấy được một đống hình ảnh mơ hồ, cái gì cũng không thể nhìn rõ, phảng phất như có mấy đoạn phim chồng chất loạn lên, cái gì cũng không phân biệt được.
- Hệ thống, có phải Thiên Nhãn của ta xảy ra vấn đề hay không? Tại sao lại nhìn thấy bóng chồng thế này? Hay là đĩa dập rồi?
Phương Chính ngạc nhiên.
"Tương lai tràn đầy biến số, có ít biến số, cũng có nhiều biến số. Sự tình càng xa, biến số càng nhiều. Người có nhiều nghiệp lực và công đức chập trùng không chừng, biến số cũng nhiều. Một khi có nhiều biến số, hình ảnh Thiên Nhãn nhìn thấy cũng không phải là kết quả duy nhất, sẽ là rất nhiều kết quả, sau đó những kết quả này đồng thời hiện ra, ngươi nhìn thấy chính là loạn tượng bóng chồng thế này." Hệ thống nói.
Phương Chính nói:
- Vậy nên phá giải thế nào đây? Chẳng lẽ sau này ta chỉ có thể nhìn thấy tương lai với hiệu ứng này?
"Thăng cấp Thiên Nhãn là đường tắt đơn giản nhất, nhưng đối với một tên hòa thượng nghèo như ngươi mà nói, cũng là khó khăn nhất." Hệ thống nói như cứa vào vết thương lòng của Phương Chính, thuận tiện xát vào một nắm muối.
Phương Chính một mặt khổ bức liếc mắt hỏi:
- Có cách nào đơn giản hơn không?
"Tự ngươi nghĩ đi." Hệ thống nói xong, không còn động tĩnh.
Phương Chính bó tay rồi, thái độ phục vụ này cũng quá kém đi, nếu không phải là không có chỗ tiếp nhận khiếu nại, hắn nhất định sẽ đi khiếu nại!
Thiên Nhãn đã không dùng được, vậy thì mở ra Tuệ Nhãn nhìn thử xem! Phương Chính nghĩ đến đây, lập tức hành động!
Tuệ Nhãn vừa mở ra, Phương Chính lập tức cười! Phương Chính nhìn thấy đỉnh đầu hai người xuất hiện hoa sen công đức màu vàng kim, mặc dù hoa sen không lớn, hình ảnh cũng rất hư ảo, nhưng mà đó đúng thật là hoa sen, nói đúng hơn, là một đóa hoa sen! Lúc Phương Chính nhìn đến, hoa sen nở rộ, nhưng mà chỉ mở ra một cánh hoa, cánh hoa chỉ về phía một người đàn ông trung niên cũng ở trong khuôn viên của Hồng Nham tự nhưng cách hai người rất xa, nam tử có vẻ ngoài xấu xí, ăn mặc cũng rất tùy ý, đeo lệch một cái bao, ngồi ở đó, một dáng vẻ bình chân như vại, tựa như đang đợi mọi người bái xong mới vào bái Phật, bộ dáng tuyệt không vội vàng.
Hai người khẽ động, hoa sen cũng xoay tròn theo, cánh hoa nở rộ từ đầu đến cuối đều chỉ vào người kia. Đồng thời, Phương Chính nhìn thấy, phía dưới hoa sen còn có nghiệp lực ngưng tụ, như là một ngọn lửa, chỉ có điều ngọn lửa này lại chỉ về một phương hướng khác, hơn nữa còn lửng lơ không cố định, chợt Đông chợt Tây, hiển nhiên là bản thân nó cũng không biết đang chỉ vào cái gì, cảm giác như nó tồn tại là để xáo trộn sự thăm dò Phương Chính. Phương Chính suy nghĩ một chút, hiểu được đạo lý trong đó.
Giống như hệ thống đã nói trước đó, Hồng Trần chính là thùng nhuộm, là Địa Ngục, người nơi này hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ bị nhiễm nghiệp lực, người tốt cũng có nghiệp lực, chỉ có điều nghiệp lực rất ít, gần như không thể nhận thấy. Hẳn là chúng nó không cách nào chuyển vận, phá hỏng vận mệnh của người tốt. Nhưng mà chúng nó có thể ảnh hưởng đến những người muốn trợ giúp người tốt chuyển vận như Phương Chính, bằng cách tạo thành rất nhiều khả năng, dù chỉ là một tương lai với khả năng xảy ra phi thường thấp, cũng chỉ để che đậy sự thăm dò.
Nhưng mà dưới Tuệ Nhãn, chút thủ đoạn nhỏ nhặt ấy lại trông thật buồn cười.
Còn hoa sen kia, hẳn là chỉ về phía có vận may, công đức càng cao, hoa sen càng chân thực, ánh vàng càng xán lạn, cánh hoa mở ra càng nhiều, vận may được chỉ hướng hẳn là cũng càng lớn! Như vậy thì lúc Phương Chính chỉ điểm, hiển nhiên là đối phương sẽ đạt được càng nhiều chỗ tốt!
Nghĩ đến đây, Phương Chính bật cười, nhấc chân đi về phía hai người, Hầu Tử đang muốn đuổi theo, Phương Chính lắc đầu nói:
- Hầu Tử, nhiệm vụ của ngươi ngày hôm nay chính là đi vào trong đám người, tiếp xúc với loài người nhiều hơn, đừng xem bản thân là loài khỉ, hãy xem bản thân là một con người, thể nghiệm một chút cảm giác làm người. Ngươi là tăng nhân của chùa Nhất Chỉ, nhất cử nhất động của ngươi không chỉ đại biểu cho bản thân ngươi, mà còn có chùa Nhất Chỉ. Hiểu rõ chưa?
Hầu Tử dường như có điều suy nghĩ, gãi gãi đầu, tiện tay chắp tay trước ngực, nói: "Bần tăng biết."
Phương Chính hài lòng cười, thế là sải bước đi về phía hai anh em Hồng Thiên Hỉ và Hồng Thiên Kiệt.
Hai anh em đang xếp hàng chờ dâng hương, Hồng Thiên Kiệt hết nhìn Đông tới tới nhìn Tây, nhìn lung tung, chợt nhìn thấy Phương Chính đâm đầu đi tới, hoảng sợ rùng mình một cái, kéo tay Hồng Thiên Hỉ nói:
- Anh hai, anh Ma Da đang tới đây.
Hồng Thiên Hỉ nhìn về phía Phương Chính, nhìn lại cái bóng, lập tức nhẹ nhàng thở ra:
- Không phải quỷ, là người, anh ta có cái bóng.
Hồng Thiên Kiệt cũng nhẹ nhàng thở ra theo, cười khổ nói:
- Em cảm thấy, có phải hai người chúng ta đang nghi thần nghi quỷ hay không?
Hồng Thiên Hỉ đang muốn nói chuyện, hòa thượng kia đã đi tới trước mặt hai người, chắp tay trước ngực tuyên một câu Phật hiệu nói:
- A Di Đà Phật, xin chào hai vị thí chủ.
- Vị Pháp sư này, có chuyện gì a?
Hồng Thiên Hỉ cảnh giác nhìn Phương Chính, nhiều người như vậy, hòa thượng này không tìm những người khác, lại đặc biệt tới tìm hai người bọn họ, luôn cảm thấy kỳ lạ. Trọng điểm là tăng nhân của Hồng Nham tự đều mặc tăng y màu xám, hòa thượng trước mắt này lại là toàn thân áo trắng, nhìn thế nào cũng thấy khác biệt, không đáng tin cậy. Nhưng mà nhìn lại mặt mũi Phương Chính, ôn hòa, tỏa nắng, đôi mắt như là đầm nước thanh tịnh, lòng cảnh giác lập tức trầm tĩnh lại.
Phương Chính mỉm cười nói:
- Hai vị thí chủ, có phải là gần đây đã cứu người không?
Hai người theo bản năng gật đầu, chuyện này đã sớm truyền ra, lúc hai người dừng chân dưới núi, đã bị không ít người nhận ra, ăn ở đều được chủ nhà trọ miễn phí không thu tiền, một đoàn người trong thôn thay nhau mời bọn họ đi ăn cơm. Hai người quả thật là được yêu mà sợ, cũng là lần đầu tiên phát hiện, làm một người tốt, làm một anh hùng vậy mà đã nghiền như thế! Giống như là minh tinh! Còn sáng chói hơn minh tinh, bởi vì mọi người thật sự yêu thích, thật sự bội phục bọn họ. Làm cho hai người cũng có lúc xem bản thân thật sự là đại anh hùng.