Chương 233: Chuyển Vận Gặp Quý Nhân
Cảm giác làm người tốt làm cho hai người mê muội, đồng thời cũng âm thầm thề, sau này nhất định phải làm việc tốt nhiều hơn! Nhưng mà hai người cũng là ngã một lần khôn hơn một chút, sau này tuyệt đối không thể không có đầu óc liều mạng nhảy sông như thế, cứu người đương nhiên là quan trọng, nhưng cũng phải bảo đảm bản thân an toàn, nếu không, đó không phải là cứu người, đó là chết chùm.
Bởi vì có kinh nghiệm như vậy, bị Phương Chính nhận ra, hai người cũng không lấy làm lạ.
Hồng Thiên Hỉ hỏi:
- Pháp sư, chuyện đó thì khỏi nói, hai anh em chúng tôi chỉ là đầu óc nóng lên rồi hành động thôi, không tính là cái gì. Hơn nữa, sự thật chứng minh, cho dù chúng tôi không nhảy xuống, lúc ấy còn có rất nhiều người muốn xuống, chẳng qua là đều bị người khác kéo lại.
Phương Chính âm thầm gật đầu, hai người này quả nhiên là phẩm hạnh tốt, rõ ràng là làm chuyện tốt, vẫn y nguyên khiêm tốn. Phương Chính tiếp tục nói:
- Đêm qua bần tăng nằm mộng, có một hòa thượng áo trắng nói với bần tăng, hôm nay hai người sẽ gặp may mắn.
- Hòa thượng áo trắng? Anh Ma Da?!
Hồng Thiên Kiệt theo bản năng kêu lên.
Trên trán Phương Chính lập tức nổi lên một loạt hắc tuyến, Ma Da? Ma Da con em chú! Chú mày mới là Ma Da!
Nhưng mà ngoài miệng Phương Chính lại nói:
- Nếu hai người có thời gian, đừng ngại đi về phía Tây một chút, có lẽ thật sự có vận may kéo tới.
Hồng Thiên Hỉ và Hồng Thiên Kiệt nhìn nhau, một mặt không hiểu, đi về phía Tây một chút? Đi một chút là có vận may? phía Tây cũng là ở trong sân chùa, có thể có bao nhiêu khác biệt?
Phương Chính nói xong, chắp tay trước ngực, tuyên một câu Phật hiệu, chào tạm biệt rời đi.
- Anh hai, có đi không?
Hồng Thiên Kiệt nói.
Hồng Thiên Hỉ nói:
- Chuyện anh Ma Da chỉ có mấy người cấp cứu 115 biết được, sau đó chúng ta chưa bao giờ nói ra, trong chùa này hẳn là không có ai biết được mới phải. Nhưng mà hòa thượng kia vừa mở miệng đã chỉ ra bộ dáng của anh Ma Da, xem ra chuyện này có chút mơ hồ. Nơi này là chùa chiền, chỉ cần chúng ta không đi ra ngoài, nhiều người như vậy, sẽ không có chuyện gì.
Hồng Thiên Kiệt nói:
- Vậy thì đi xem một chút?
Hồng Thiên Hỉ gật đầu nói:
- Đi xem một chút.
Thế là hai người rời đi, đi đến phía Tây, Phương Chính thấy vậy, lập tức nhẹ nhàng thở ra, nếu hai người này chậm chạp, người đàn ông kia rời đi, muốn tiếp tục chỉ điểm cho hai người cũng là khó khăn, thầm nghĩ:
- Xem ra trong số mạng của hai người này cũng là nên có vận may này, nếu không sẽ không dễ dàng tin lời bần tăng như vậy.
Hồng Thiên Hỉ và Hồng Thiên Kiệt đi tới phía Tây, nhưng lại không chú ý đến một người trung niên cách đó không xa, chỗ ngồi của người trung niên là phía sau một gốc cây lớn, trước mặt còn có một bụi cây nhỏ, vừa vặn che chắn tầm nhìn giữa hắn và đại điện, người xếp hàng thắp hương bên kia vừa vặn có thể nhìn bên đây có người, nhưng bộ dáng gì lại không thấy rõ lắm.
Hồng Thiên Hỉ và Hồng Thiên Kiệt đã đi đến sát tường, cũng không có phát hiện có chỗ gì đặc biệt, mà người kia, hai người cũng không có để ý.
Hồng Thiên Kiệt cười khổ nói:
- Anh hai, em thấy là chúng ta bị trêu đùa rồi.
Hồng Thiên Hỉ bất đắc dĩ nói theo:
- Hẳn là vậy, nhưng thôi, đùa giỡn thì đùa giỡn, coi như tản bộ cũng được.
- Thế nhưng mà em khó chịu a, làm chuyện này thật giống như Drone của hai anh em chúng ta vậy, rõ ràng là hoàn mỹ như vậy, lại cứ thế không ai đầu tư. Cái cảm giác vốn cho rằng là bảo bối, nhưng rốt cục thứ gì cũng không có được, đau nhức cả trứng...
Hồng Thiên Kiệt than thở nói.
Hồng Thiên Hỉ vỗ vỗ bả vai Hồng Thiên Kiệt nói:
- Không có cách, Drone của chúng ta không giống với Drone đang phổ biến hiện tại, Drone với cánh quạt đơn lên thẳng vẫn là khái niệm cố hữu trong mắt rất nhiều người. Ai có thể tin tưởng hai sinh viên đại học như chúng ta có thể làm được. Đáng tiếc, thành phẩm của chúng ta lại bị tên ngốc em không cẩn thận làm hư. Tiền để làm lại một cái mới cũng bị mất... Nhưng mà em yên tâm đi, xe đến trước núi ắt có đường, anh tin tưởng nhất định chúng ta sẽ có biện pháp giải quyết vấn đề này. Lần này anh dẫn em đi ra ngoài dạo chơi, không chỉ có để em giải sầu, cũng thuận tiện nghĩ thêm một chút biện pháp, đầu óc nhẹ nhõm, không chừng thật sự có thể nghĩ ra biện pháp gì đấy.
Hai người nói chuyện, đã rơi vào trong tai người trung niên kia, người trung niên lập tức hứng thú, nhưng mà vẫn cảnh giác liếc nhìn hai người một chút, hắn không biết hai người này, hơn nữa từ đầu đến giờ cũng chưa nhìn qua hắn một cái, nghe bọn hắn nói chuyện, tựa hồ cũng không biết hắn đang ở đây.
Nếu là bình thường, người trung niên khẳng định sẽ không để ý tới, nhưng mà lần này, không biết vì sao lại có một chút hiếu kỳ, hai sinh viên đại học còn chưa tốt nghiệp, không ở trường học cho đàng hoàng, chạy ra xa như vậy để dạo chơi? Bản thân chuyện này đã không hợp lý rồi, còn có Drone mà bọn hắn nói, thật sự có thể chế tạo được sao?
Thế là người đàn ông trung niên đứng dậy, cười ha hả hỏi:
- Hai cậu trai này, quấy rầy một chút, các cậu nói, thật sự có thể làm ra Drone sao? Tôi là đang nói loại cánh quạt đơn vẫn có thể duy trì cân bằng, ném tay là có thể trực tiếp cất cánh.
Hồng Thiên Hỉ và Hồng Thiên Kiệt vốn định trở về xếp hàng dâng hương, kết quả là nghe thấy người đàn ông này hỏi một câu như vậy, theo bản năng quay người nhìn qua, người này khá quen, nhưng vẫn có chút lạ lẫm, tựa như đã gặp qua nơi nào rồi, nhưng lại nghĩ không ra.
Nhìn ánh mắt hai người mang theo vài phần nghi hoặc, người đàn ông trung niên mười phần xác định, hẳn là hai tiểu tử này không nhận biết hắn, lập tức yên tâm.
Hồng Thiên Hỉ còn chưa mở miệng, em trai Hồng Thiên Kiệt đã mở miệng trước:
- Đương nhiên, anh em chúng tôi đã cố gắng nhiều năm như vậy, không có thành quả thì làm sao có mặt mũi nói ra. Đáng tiếc... Ai...
Hồng Thiên Hỉ cũng nói:
- Tôi và em trai từ nhỏ đã thích mân mê các loại đồ vật máy móc, cha của chúng tôi là một kỹ sư máy móc, nhưng mà ông ấy rất ít khi về nhà, năm chúng tôi tốt nghiệp trung học, cha... Mất. Anh em chúng tôi quyết định kế thừa nguyện vọng của cha, cho nên cũng theo học ngành nghề liên quan, ba năm trước đây có dịp tiếp xúc với Drone, từ đó thì đã ra là không thể ngăn cản, đến hiện tại mới thôi, chúng tôi cũng coi như là làm ra được thành phẩm khiến bản thân hài lòng. Nhưng mà, ai... Thành phẩm hỏng.
Nói đến đây, ánh mắt Hồng Thiên Hỉ trở nên cô đơn.
Hồng Thiên Kiệt cũng không lên tiếng.
Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu nói:
- Phật gia nói gặp nhau là có duyên, như vậy đi, để chế tác một bản mẫu khác, các cậu cần bao nhiêu tiền, mất bao lâu? Các cậu cho tôi một phương án đi, tôi cho các cậu tài chính. Nếu như các cậu thật sự có thể làm ra sản phẩm khiến hai mắt tôi tỏa sáng, tiền đầu tư sau này tôi bao hết, thế nào?
Lời này vừa nói ra, Hồng Thiên Hỉ và Hồng Thiên Kiệt lập tức ngây ngẩn cả người, sau đó mừng rỡ, Hồng Thiên Kiệt càng kích động kêu lên:
- Chú này, chú nói là sự thật?
- Đương nhiên là thật, đây là danh thiếp tư nhân của tôi, mười giờ sáng chủ nhật tuần này tôi có thời gian rảnh, hi vọng các cậu sẽ không để tôi thất vọng.
Người đàn ông trung niên lấy ra một tờ danh thiếp đưa cho hai người rồi nói:
- Hai cậu xưng hô thế nào?
- Hồng Thiên Hỉ!
- Hồng Thiên Kiệt!
- Các cậu chính là hai người anh hùng đã cứu sống cô gái nhảy sông?
Người đàn ông trung niên sững sờ, sau đó càng vui vẻ hơn, kỹ thuật có thể chậm rãi học tập, nhưng nhân phẩm lại khó mà rèn luyện.
- Anh hùng gì a, chỉ là đầu nóng lên nên mới nhảy xuống.
Hai người có chút ngượng ngùng nói.
Ba người lại nói vài câu, một cô gái chạy tới, thấp giọng nói gì đó với người đàn ông trung niên, người đàn ông gật gật đầu, chào tạm biệt với hai người.
Chờ người đàn ông trung niên rời đi, Hồng Thiên Hỉ và Hồng Thiên Kiệt nhìn nhau, đồng thời nhảy dựng lên:
- A! Anh Ma Da nói là sự thật! Ha ha... Thật đúng là vận may vào đầu, ha ha...