Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 236: Tự Sát Là Tội Lớn

Chương 236: Tự Sát Là Tội Lớn


         Trọng yếu nhất chính là nếu như chia ra rút thưởng hai lần, Phương Chính chưa chắc đã rút được trọn bộ đồ vật, ngược lại có khả năng rút trúng súng máy và đạn pháo, vậy thì hiệu quả giảm đi rất nhiều.
Cửu Tự Chân Ngôn của Phật môn, Phương Chính đương nhiên không xa lạ gì, Phật gia khai sinh ở Thiên Trúc, biến đổi dần ở phương Đông, bây giờ Phật gia phương Đông và Phật gia Thiên Trúc đã không còn quan hệ gì quá lớn, sớm đã nhập gia tùy tục, hóa thành một phần của phương Đông. Mà Cửu Tự Chân Ngôn, Phương Chính cũng không xa lạ gì, hắn đã tốn rất nhiều thời gian để tra được không ít tư liệu về thứ này.
Cửu Tự bao gồm: "Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tại Tiền", là chín chữ chân thật với ý nói, thường niệm chín chữ này, có thể xua đuổi hết thảy tà ác. Trải qua nhiều thời kỳ, đi từ Thiên Trúc đến phương Đông, qua Đạo gia rồi đến Phật gia, Cửu Tự Chân Ngôn có nhiều thay đổi, đến bây giờ mới thành như vậy.
Bởi vậy, Phật gia hiện tại, trên căn bản mà nói, là sau khi Phật gia Thiên Trúc tiến vào phương Đông, hấp thu văn hóa phương Đông, diễn sinh ra hệ thống mới, cũng không phải là Phật pháp Thiên Trúc thuần túy.
- Hệ thống a, ta vẫn một mực không thể nghĩ rõ, Phật Tổ nhà chúng ta tham khảo Đạo giáo phương Đông rồi mượn dùng Cửu Tự Chân Ngôn, thế này tính là gì chứ? Có xem là trộm cắp không?
Phương Chính hiếu kì hỏi.
Hệ thống đương nhiên mà nói: "Phật xem vạn vật trong thiên địa đều là thầy, phương Đông có văn minh sáng chói, vì sao không thể học hỏi nhiều hơn, tham khảo mà dùng? Nhỏ như một người, lớn như một Phật, một giáo phái, muốn phát triển lớn mạnh, chỉ dựa vào đồ vật của bản thân là không thể nào, bởi vì mặc kệ ngươi lớn bao nhiêu, giữa thiên địa này cũng chỉ là giọt nước trong biển cả. Chỉ có bỏ đi tất cả lòng kiêu ngạo, hấp thu tinh hoa, loại trừ cặn bã, không ngừng hoàn thiện tăng cường bản thân, đây mới là đạo lý sinh tồn, trưởng thành. Cho nên Ngã Phật mượn dùng, đồng thời cũng thừa nhận học thầy."
Phương Chính nghe vậy, vuốt vuốt mũi, có chút hiểu được. Một giáo phái như thế, một người cũng giống như thế, trên thế giới này, luôn có người là thầy của ta.
"Nói nhảm nhiều như vậy, rốt cục ngươi có tiếp thu hay không?" Hệ thống hỏi.
- Còn gì phải nghĩ ngợi? Đương nhiên là tiếp thu!
Phương Chính lựa chọn tiếp thu, trong đầu lập tức xuất hiện một tượng Phật, tượng Phật ngồi xếp bằng phía trên đài hoa sen, không thấy rõ mặt mũi, cũng không biết là vị Phật nào, nhưng mà hai tay lại nhìn được vô cùng rõ ràng, ngón cái chống đỡ, ngón trỏ vươn về trước, đầu ngón tay chạm nhau, ngón giữa uốn lượn để khớp xương chạm nhau, ngón áp út bắt chéo xỏ xuyên qua từ phía dưới ngón giữa, đầu ngón tay chạm đến đầu ngón giữa, đồng thời, đầu ngón tay của ngón út chạm nhau, đây chính là Nội Sư Tử Ấn. Đối ứng chính là chữ Giả trong Cửu Tự Chân Ngôn của Phật môn!
Trong nháy mắt Phương Chính ghi nhớ được thủ ấn, trong đầu xuất hiện một chút minh ngộ, ấn quyết không chỉ là thủ ấn, mà còn là tâm ấn, thể xác tinh thần đều phải kết ấn mới có thể có hiệu quả.
Đồng thời, Phật âm vang lên, chính là chú quyết hàng ma của Nội Sư Tử Ấn: Na la cẩn trì bà già la da. Sa bà ha. Ma bà lợi thắng yết la dạ. Sa bà ha...
Chú quyết này dùng để hỗ trợ kết thành tâm ấn, có thể đọc ra tiếng, cũng có thể mặc niệm trong lòng, theo chú ngữ, trong lòng có thể kết thành ấn quyết.
Trong nháy mắt chú quyết vang lên, trong đầu Phương Chính hình thành một chữ lớn, Giả!
Một chữ, một mảnh bầu trời, trong nháy mắt đó, Phương Chính chỉ cảm thấy hắn có được một nhận thức hoàn toàn mới đối với thân thể của bản thân, tựa như mỗi một tế bào khắp toàn thân đều đang nằm trong lòng bàn tay của hắn, đây chính là cảm giác chưởng khống thân thể tuyệt đối! Đồng thời, Phương Chính quỷ dị phát hiện, hắn lại có thể cảm nhận được thân thể của Độc Lang ở bên cạnh, hắn có một cảm giác, chỉ cần hắn muốn, đồng thời tạo thành thủ ấn, tâm ấn, miệng nói ra Chân Ngôn chữ Giả, lập tức có thể điều khiển thân thể Độc Lang. Loại cảm giác này rất vi diệu...
Nhưng mà đối với chuyện điều khiển thân thể Độc Lang, Phương Chính càng hưởng thụ loại cảm giác hoàn toàn nắm giữ thân thể bản thân.
Phương Chính đang cao hứng, chợt nhìn thấy Hầu Tử mặt sầu mày khổ tiến đến.
Phương Chính hỏi:
- Hầu Tử, ngươi làm sao?
"Trụ trì, có một việc ta nghĩ mãi không ra." Hầu Tử gãi gãi đầu, nói.
Phương Chính cười nói:
- Chuyện gì?
"Ngày đó cô gái kia nhảy sông tự sát, trụ trì cứu bọn họ lên bờ, thế nhưng mà, nếu như cô gái kia lại tự sát lần nữa, phải làm sao bây giờ? Trụ trì mặc kệ sao?" Hầu Tử hỏi.
Phương Chính nghe vậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Hầu Tử nói:
- Ngươi có thể bắt đầu suy nghĩ những chuyện này, bần tăng thật cao hứng, điều này nói rõ, ngươi đã bắt đầu chủ động lĩnh ngộ một vài đồ vật. Theo bần tăng thấy, sinh mạng của một người, cũng không phải hoàn toàn thuộc về người đó, thân thể máu thịt này, ban đầu là do cha mẹ kết hợp mà sinh ra, đồng thời là tiếp nhận từ xã hội đủ loại dinh dưỡng cần thiết mới khỏe mạnh, trưởng thành. Sinh mạng được hoàn thiện là thành tựu, là nhờ ơn toàn bộ xã hội này, lẽ đương nhiên, người nào cũng phải báo đáp toàn thể xã hội, bởi vậy, mỗi một người đều có nghĩa vụ để bản thân sống vui vẻ hạnh phúc, sống càng có ý nghĩa, nhưng không có quyền hủy diệt bất kỳ sinh mạng nào. Trọng yếu nhất, là phải sống vui vẻ, sống có hi vọng, nhất là sống mà trong lòng có thế giới, có chúng sinh, có nhân quả, có đạo lý, đây mới là nhân sinh quan đúng đắn.
- Mà tự sát, trong mắt rất nhiều người, đây là hành động giải quyết hết nhân quả của bản thân, tưởng rằng là giải thoát, là kết thúc. Kỳ thật đây đều là ý nghĩ sai lầm, nhân quả sẽ không bởi vì tử vong mà kết thúc, ngược lại, phải còn sống, ngươi mới còn có cơ hội chấm dứt nhân quả, một khi chết rồi, không có tồn tại chân thực, làm thế nào kết thúc nhân quả?
- Lực lượng nhân quả sinh ra, vẫn sẽ bám theo dù ngươi đã chết, đồng thời tuần hoàn bộc phát không ngừng, khiến ngươi vĩnh viễn chìm trong sự thống khổ. Hơn nữa, tự sát là tội lớn, là phải vào Địa Ngục, đồng thời, chỉ có một cơ hội vô cùng vô cùng nhỏ mới có thể đầu thai làm người.
- Cho nên, tự sát là tội.
- Bần tăng cũng tốt, ngươi cũng được, có thể cứu người nhất thời, nhưng không thể cứu người suốt đời, trải qua một lần sinh tử vẫn không thể nhìn thấu nguyên nhân sinh tử, vậy là nên chết đi. Cô gái ấy nhảy sông, cảm nhận được tử vong, bần tăng cứu cô ấy, cô ấy cảm nhận được hi vọng sống sót, nếu vẫn nhìn không thấu, bần tăng cũng sẽ không tiếp tục xuất thủ cứu giúp.
Hầu Tử nghe vậy, dường như có điều suy nghĩ, gật đầu nói: "Ta đã hiểu được một chút, nói cách khác, gặp thì cứu, có thể giúp đỡ. Nếu đã tận lực, nhưng cô ấy vẫn lựa chọn len lén đi tìm chết, vậy chúng ta cũng không cứu được, có đúng không?"
Phương Chính hài lòng gật đầu nói:
- Đúng là như thế.
Thấy chết không cứu là không thể nào, nhưng nếu đã tận lực, vẫn như cũ nhận lấy kết quả hỏng bét, đó cũng là chuyện không có cách nào khác.
Hầu Tử tiếp tục đi quét sân, suy nghĩ một vài vấn đề.
Phương Chính thì vẫn ngồi trong phòng thiền, tập trung nghiên cứu Chân Ngôn chữ Giả và kết ấn Nội Sư Tử Ấn.
Theo thanh danh càng lúc càng lớn, thời tiết càng ngày càng đẹp, Phương Chính phát hiện, khách hành hương đến chùa Nhất Chỉ càng ngày càng nhiều, ban đầu là mấy tháng liền không thấy người đâu, sau này là ngày nào cũng có người đến, hiện tại mỗi ngày đều có thể tiếp đãi mười mấy hai mươi khách hành hương. Hơn nữa, đại đa số đều là người huyện Tùng Vũ, chạy tới dâng hương bái Phật.
Nhìn thấy hương hỏa ngày càng tràn đầy, Phương Chính tự nhiên là cao hứng không thôi. Điều duy nhất không thoải mái là hai ngày gần đây người lên núi có chút không phù hợp...
- Vị đại sư này, có thể chụp chung một tấm ảnh không a?
Hai cô gái chạy tới, có chút ngượng ngùng hỏi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất