Chương 243: Nỗi Buồn Của Cha
Lần này lên núi, Sử Đại Trụ cố ý che giấu thân phận, chính vì sợ Phương Chính là hòa thượng giả, vừa thấy hắn đã hạ thuốc lừa gạt. Kết quả, hắn phát hiện, người ta là đại sư chân chính, từ đầu tới cuối đều không hề đề cập đến chuyện tiền bạc, giúp hắn giải quyết xong nghi hoặc, lập tức tiễn khách. Đối xử với người lại có lễ, có bản lĩnh nhưng không kiêu ngạo, ôn hòa như nước, cười lên như là ánh nắng... Một thanh niên như vậy, trong lòng hắn thật sự ưa thích, chỉ hận đó không phải là con trai hắn. Nhưng mà... Ngẫm lại con trai của hắn, hắn chỉ muốn mắng to hai tiếng: "Thằng ngốc này không có chí tiến thủ, lười nhác như thế, sao lại có thể thắng hàng tỷ tinh binh khác mà xuất thế? Chẳng lẽ muốn ăn bám như thế mãi sao? Sớm biết như thế, lúc trước nên bóp chết nó cho rồi... Hiện tại đã đỡ phải phiền tâm thế này."
Sử Đại Trụ trở về thôn, linh cơ khẽ động, đi tới nhà hàng xóm, không bao lâu sau lại đi ra, lúc này mới về nhà, vừa mở cửa ra, quả nhiên, Sử Tiểu Trụ ngồi trên ghế sa lon, ăn đồ ăn vặt, xem tivi, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Lửa giận trong đầu Sử Đại Trụ lập tức bập bùng nổi lên, nhưng mà vẫn kiềm lại ngay thời khắc mấu chốt, hít sâu một hơi, ngồi xuống bên cạnh Sử Tiểu Trụ, nói:
- Tiểu Trụ, nhà chú Lâm hàng xóm kêu mày đi qua giúp chút việc bận rộn kìa.
- Ừm.
Sử Tiểu Trụ đứng dậy, lập tức đi ra ngoài.
Sử Tiểu Trụ cũng không phải thật sự lười nhác, chỉ là luôn cảm thấy trên thế giới này không có gì mà nhà hắn không mua được, trẻ con nhà khác thích đồ chơi máy bay, xe tăng gì đấy, khi còn bé hắn chỉ cần nói thích, cha của hắn sẽ lập tức mua về một đống. Sau khi lớn lên cũng là như thế, người khác liều mạng kiếm tiền, mà hắn chỉ cần đưa tay xin cha là được rồi... Người khác liều mạng làm công mua nhà, hắn chỉ cần đi chọn là được rồi. Thời gian dần trôi qua, hắn phát hiện, cuộc sống chẳng có gì vui thích. Tất cả mọi thứ vào tay thật đơn giản, cũng chẳng có ý nghĩa gì, không có ý nghĩa, cũng là không có hi vọng, thế là cả người cũng trở nên chán nản.
Ra khỏi nhà, đi qua sát vách, vừa vào cửa đã thấy chú Lâm sát vách đang chuyển chậu hoa, nhìn thấy Sử Tiểu Trụ tới, lập tức nói:
- Tiểu Trụ, tới tới tới, giúp chú chuyển đồ vật xuống, hôm nay chỉ có một mình chú ở nhà, nhiều đồ vật như vậy, thật đúng là khó giải quyết.
- A, để cháu giúp chú một tay.
Sử Tiểu Trụ nói xong, giúp đỡ chuyển chậu hoa.
Hai người bận rộn nửa giờ mới chuyển xong tất cả chậu hoa, Sử Tiểu Trụ nói:
- Chú Lâm, xong việc rồi, cháu đi đây.
- Đợi chút đã! Đợi chút đã!
Chú Lâm kêu lên, sau đó kéo lại tay Sử Tiểu Trụ, móc ra hai trăm đồng nhét vào trong tay Sử Tiểu Trụ, nói:
- Đây là tiền công của cháu, cháu làm việc giúp chú, không thể để cháu làm không công được.
- A?
Sử Tiểu Trụ lập tức sững sờ tại chỗ, hắn đời này rất biết xin tiền, xin mua xe, xin mua nhà, ngược lại là không biết cảm giác được trả tiền! Hai trăm đồng đột nhiên xuất hiện này cũng không nhiều, nhưng lại khiến tâm chán nản của hắn trong nháy mắt nổi lên gợn sóng, hóa ra cảm giác kiếm được tiền chính là như vậy! Ta vậy mà có thể tự kiếm tiền! Trong nháy mắt đó, Sử Tiểu Trụ cảm nhận được niềm vui, một niềm vui phát ra từ nội tâm!
- A gì mà a? Đây là thứ cháu nên có được, cầm đi.
Chú Lâm nói.
Sử Tiểu Trụ gãi gãi đầu nói:
- Chú Lâm, tiền này cháu không thể nhận.
- Cái gì mà không thể nhận hả? Có phải cháu đã bỏ sức ra giúp chú không? Công nhân xí nghiệp của nhà cháu làm công khai thác đá giúp cha cháu, cha cháu có trả tiền hay không? Đưa tiền a? Đây là một đạo lý a, chỉ có điều, chú Lâm nghèo, không thể cho cháu quá nhiều, số tiền này chính là tâm ý của chú.
Chú Lâm nói.
Sử Tiểu Trụ ra khỏi nhà chú Lâm, đầu óc còn đang ở trong trạng thái đứng máy, hắn thế mà kiếm được tiền! Món tiền đầu tiên hắn kiếm được trong cuộc đời, hai trăm đồng!
Mà trong phòng chú Lâm thì phàn nàn không thôi:
- Sử Đại Trụ này có phải là bị bệnh hay không? Đột nhiên chạy tới, tốn sức dời chậu hoa của ta ra ngoài, sau đó gọi con trai hắn đến chuyển về lại, còn đưa cho ta một vạn đồng phí khổ cực... Tên này... Có tiền không có chỗ xài.
Mà Sử Đại Trụ thì đang ngồi trong phòng, trong lòng vội vã cuống cuồng, nói về những người hiểu rõ Sử Tiểu Trụ, Sử Đại Trụ tuyệt đối là xếp thứ nhất. Con của hắn, hắn không hiểu rõ mới là gặp quỷ. Nhưng mà cũng bởi vì hiểu rất rõ, có một số việc, cách một cửa sổ giấy lại nhìn không thấu. Luôn phải ỷ vào uy nghiêm của người cha, cưỡng ép yêu cầu Sử Tiểu Trụ làm chuyện này, làm chuyện kia, trở thành thế này, trở thành thế kia... Từ trước đến giờ lại không nghĩ tới Sử Tiểu Trụ thật sự muốn gì, muốn trở thành thế nào, thích điều gì, không thích điều gì.
Bây giờ nghĩ thông suốt, mới bày một trò như thế. Chỉ có điều, hắn cũng không xác định cách làm của bản thân có đúng hay không, cho nên trong lòng hắn cũng rất bất ổn.
Đúng lúc này, Sử Tiểu Trụ tiến đến, cầm trong tay hai trăm đồng, sau đó ném cho Sử Đại Trụ.
Sử Đại Trụ biết rõ còn cố hỏi:
- Đây là cái gì?
- Tiền a, chú Lâm đưa cho, nói là tiền công của con.
Biểu lộ của Sử Tiểu Trụ có chút cổ quái, lúc đưa tiền cũng có chút mất tự nhiên.
- U a? Kiếm tiền à nha?! Có bản lĩnh à nha? Hắc… Năm đó lão cha của mày bằng tuổi mày bây giờ, còn đang đưa tay xin tiền đấy a. Tiểu tử thối, vậy mà cũng bắt đầu kiếm tiền, giỏi a!
Sử Đại Trụ nói.
Sử Tiểu Trụ ngạc nhiên, nói:
- Giỏi sao?
- Nói nhảm, hai trăm đồng này, cha thu, đây là tiền hiếu thuận của con trai ta. Trước kia đều là cha cho mày tiền, hôm nay mày mới đưa lại cho cha, lão tử đi mua rượu uống, ha ha...
Sử Đại Trụ quơ quơ hai trăm đồng, cao hứng đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài. Trong lòng lại kêu khổ thấu trời: "Ta đây không phải là đang yên lành tự nhiên gây chuyện sao? Bỏ ra một vạn đồng, thu về hai trăm đồng, còn phải giả vờ cao hứng! Hai trăm đồng thì có thể mua rượu gì chứ? Có thể uống sao?"
Nhìn thấy dáng vẻ cao hứng của Sử Đại Trụ, Sử Tiểu Trụ cũng không khỏi cao hứng lên, hiếu thuận? Vậy coi như là hiếu thuận sao? Kiếm tiền về hiếu thuận lão già? Chuyện này... Tựa hồ rất có ý tứ a! Rất có tính khiêu chiến a!
Thế là trong nháy mắt Sử Đại Trụ đi ra khỏi cửa phòng, Sử Tiểu Trụ kêu lên:
- Lão cha, con muốn lập nghiệp!
Sử Đại Trụ nghe xong, thân thể run lên, kém chút khóc! Mẹ Sử Tiểu Trụ mất sớm, từ nhỏ hắn vừa làm cha vừa làm mẹ mà nuôi lớn Sử Tiểu Trụ, đau lòng đủ kiểu, vốn cho rằng sẽ nuôi nấng được một tinh anh của xã hội, kết quả lại ra một tên phế vật, mãi đến hiện tại, hắn mới nhìn thấy được hy vọng biến cặn bã thành tinh anh!
Sử Đại Trụ lập tức chạy về lại, ngồi xuống trước mặt Sử Tiểu Trụ, ngồi xếp bằng đàng hoàng, cười hắc hắc nói:
- Tiểu Trụ! Con muốn lập nghiệp?
- Đúng vậy a.
- Vì sao lại muốn lập nghiệp.
Sử Đại Trụ hỏi.
- Tự kiếm tiền tự mình tiêu, hiếu kính cha a, con chợt nhận thấy, chuyện này thật thú vị.
Sử Tiểu Trụ nói.
Sử Đại Trụ cười nói:
- Chuyện này quả thật là rất có ý tứ, nhưng mà con trai, con nói lập nghiệp, con dự định lập nghiệp thế nào? Con muốn làm nghề gì? Đừng nói với cha là muốn làm giống như lão già đây, một đầu đâm thẳng vào trong núi, làm một địa chủ. Vậy cũng quá vô nghĩa đi, con có thể có chút truy cầu được không?
- Cũng phải... Thế nhưng con cũng không biết làm gì khác a.
Sử Tiểu Trụ nói.
- Không biết làm? Chuyện này đơn giản, đi ra xem một chút, thích thứ gì thì đi học thứ đó, học xong, chúng ta lại làm! Đến lúc đó cha cho con tiền... Không đúng, là đầu tư! Con bỏ ra kỹ thuật, cha đầu tư, hai người chúng ta hùn vốn làm kinh doanh, thấy thế nào?
Sử Đại Trụ nói.