Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 244: Đội Thi Công Tới

Chương 244: Đội Thi Công Tới


         Hai mắt Sử Tiểu Trụ tỏa sáng, nhưng mà cuối cùng vẫn lắc đầu nói:
- Con đồng ý đi ra ngoài xem một chút, học chút bản lĩnh, nhưng mà cha đầu tư vốn? Không được, làm vậy càng không có ý nghĩa, con muốn thử xem, tự mình cố gắng, nhìn xem có thể có được kết quả gì.
- Được! Con muốn sao thì làm vậy đi, đi, đi uống rượu!
Sử Đại Trụ mừng rỡ phát điên, thằng con trai như vũng nước đọng này, rốt cục cũng nghĩ thông suốt, rốt cục cũng sống lại, cao hứng a!
Nhưng mà Sử Đại Trụ cũng hiểu rõ, với tính cách của con trai hắn, đi ra ngoài, tám chín phần mười là sẽ vấp phải trắc trở khắp bốn phía, lập nghiệp? Học bản lĩnh? Nói nghe thì dễ. Cuối cùng có lẽ vẫn sẽ là kế thừa một chút vốn liếng của hắn, nhưng mà làm cha mẹ, ai cũng đều ôm một chút hi vọng như thế, nếu thật sự thành công thì sao? Tối thiểu nhất, thằng con trai cũng đã thoát khỏi bóng ma trong lòng, là một người sống, không phải khúc gỗ mục. Nghĩ đến đây, Sử Đại Trụ đã thỏa mãn... Huống chi, hắn còn có ý định khác, chỉ cần Sử Tiểu Trụ chịu cố gắng, chưa hẳn là đã không làm nên trò trống gì.
Phương Chính không hề biết, sau khi trở về, giữa Sử Đại Trụ và Sử Tiểu Trụ đã xảy ra một vài câu chuyện nhỏ, giờ khắc này, rốt cục hắn cũng nhẹ nhàng thở ra.
Bởi vì theo thời gian trôi qua từng ngày, quảng cáo tuyên truyền ban đầu của Khuynh Thành cũng dần dần hạ nhiệt, gian đoạn thanh danh của chùa Nhất Chỉ dậy sóng cũng dần trôi qua, khách hành hương đến đây cũng bắt đầu có lý trí hơn, mà không phải giữ chặt hòa thượng và Hầu Tử, không ngừng chụp ảnh. Càng không phải là cha mẹ dẫn theo con nhỏ đến chùa Nhất Chỉ tham quan vườn bách thú miễn phí...
Khách hành hương bắt đầu giảm bớt, nhưng cũng là hướng tới ổn định, mỗi ngày sẽ có năm sáu người như vậy tiến đến, ngày đẹp trời thậm chí có hơn hai mươi người, đây mới đúng là khách hành hương, dâng hương cầu nguyện, ngẫu nhiên lại hỏi Phương Chính mấy vấn đề, nghe Phương Chính tụng kinh gõ mõ một lúc, chùa Nhất Chỉ lần nữa khôi phục hài hòa, yên tĩnh ngày xưa.
Nhưng mà khoảng thời gian này sẽ chấm dứt rất nhanh...
Với sự đốc thúc của địa phương, đội thi công bắt đầu tiến vào thôn, nhưng chủ yếu vẫn là mở rộng đường lớn của thôn Nhất Chỉ. Đồng thời, Đàm Cử Quốc cũng gọi điện thoại cho Sử Đại Trụ, Sử Đại Trụ cũng là nói lời giữ lời, lập tức vỗ ngực cam đoan, vấn đề đá tảng để hắn giải quyết!
Quả nhiên, cùng ngày, các loại tảng đá bắt đầu được chuyển đến nơi này, đây là số đá đầu năm Sử Đại Trụ vẫn một mực giữ lại, bán thì không bán được, giữ lại thì chiếm chỗ, vừa vặn dùng để lấy lòng.
Nhà nước hỗ trợ không nhiều, cũng không có ý định bắt đầu tu sửa đường lên núi ngay lúc này, nhưng nếu vấn đề nguyên vật liệu đã được giải quyết, còn lại chỉ là nhân công, như thế cũng dễ giải quyết. Thế là trong huyện đưa ra quyết định lâm thời, tu sửa một lượt!
Thế là đội thi công cử ra ba nhân viên công tác tiến vào núi Nhất Chỉ, khảo sát địa hình địa huống hiện trường. Ba người này tới tới lui lui trên núi nhiều lần, nhưng vẫn một mực không có đi lên đỉnh núi.
Một ngày này, rốt cục ba người cũng đi tới đỉnh núi.
Tạ Minh lấy tay che nắng, nhìn chùa miếu phía xa, có chút không hiểu nói:
- Nhà nước cũng thật nhiều tiền, mặc dù phong cảnh trên núi này cũng không tệ, nhưng diện tích quá hẹp, nhiều nhất cũng chỉ là một điểm du lịch nho nhỏ, loại địa phương này mà còn đầu tư sửa đường?
- Cậu có nhìn xem tin tức hay không? Đoàn làm phim Khuynh Thành quay mấy đoạn phim trên này đó, chờ Khuynh Thành được công chiếu, đến lúc đó, nơi này sẽ nổi tiếng. Lại thêm trên núi có một tòa chùa miếu, chỉ cần quảng cáo tốt, chuyện lợi nhuận hẳn là không có vấn đề.
Một người đàn ông tuổi trung niên nói.
- Sư phụ, chuyện anh nói tôi đều biết cả, nhưng mà tôi thật sự nhìn không ra địa phương này có gì đáng đầu tư.
Tạ Minh nói.
- Nghe nói chùa miếu kia rất linh nghiệm, thôn dân dưới núi đều nói vậy, ai không có con cái đi cầu tử đều sẽ có. Cũng không biết có phải là thật hay không...
Người đàn ông trung niên tên là Liễu Đào nói.
- Người dân nơi này ăn thì ăn thực phẩm xanh tươi, mỗi ngày cày đất làm ruộng, thân thể nhiều nhất chỉ là mệt mỏi tổn thương, làm thế nào đi nữa cũng sẽ không vô sinh hiếm muộn gì a, đi cầu tử, có thể mất linh sao? Tại sao bọn họ không cầu tiền tài đi? Nếu cầu tài lập tức phát tài, đó mới thật là linh.
Tạ Minh không tin tà, sửa đường nhiều năm như vậy, cũng đã thấy qua không ít chùa miếu. Chưa nói tới tin Phật, cũng chưa nói là không tin Phật, chỉ là đi thoáng qua một cái, xem qua loa mà thôi. Hắn cũng không cho rằng bởi vì không tin Phật mà sẽ mất đi gì đó, nên có được, chỉ cần chịu cố gắng đều sẽ đạt được.
- Tên thô tục cậu chỉ biết tiền, nếu cậu tin Phật, thành thành thật thật đi vào thắp hương. Không tin Phật, đừng có đi nghị luận những chuyện thế này, tranh thủ thời gian làm việc đi, làm xong xuống núi ăn cơm.
Lưu Đào cười mắng.
Tạ Minh cười ha ha, theo chân đi làm việc.
Phương Chính đã sớm nhận được điện thoại của Vương Hữu Quý, biết nhà nước đã hỗ trợ tiền, đội thi công đã bắt đầu tu sửa đường lớn dưới núi. Chỉ là không nghĩ tới, vừa sáng sớm đã có thể nhìn thấy người của đội thi công xuất hiện ở trên núi. Nhưng mà Phương Chính cũng không có ý tứ đi qua xem náo nhiệt, đang chuẩn bị quay về nhìn xem kinh văn cho qua thời gian.
Kết quả, quỷ thần xui khiến mở ra Thiên Nhãn nhìn lướt qua ba người kia, lúc nhìn qua Liễu Đào, hình tượng trước mắt Phương Chính lập tức phát sinh biến hóa!
Giữa sườn núi, Liễu Đào đang cúi đầu đo đạc gì đó, đúng lúc này, trên đầu đột nhiên phát sinh một tiếng vang thật lớn, một tảng đá lớn bịch một tiếng, nón bảo hộ của Liễu Đào bị đập vỡ nát, trên đầu một mảnh máu tươi, ngã xuống đất, không rõ sống chết...
Sau đó, hình tượng khôi phục như bình thường, Phương Chính ngây người một lúc, không nghĩ tới đã lâu như vậy, gặp nhiều người như vậy, hôm nay lại thấy được một người sắp gặp tai nạn. Nhưng mà có vấn đề a, mặc dù hắn thấy được chỗ Liễu Đào sẽ xảy ra sự cố, với sự quen thuộc của hắn đối với núi Nhất Chỉ, liếc nhìn là biết đó là địa phương nào. Nhưng mà thời gian a? Phương Chính phát hiện, hắn căn bản không biết thời gian phát sinh cụ thể là thời gian nào. Nhiều nhất cũng chỉ biết đó là ban ngày, trong một tuần trước mắt… Làm sao bây giờ?
Phương Chính khổ bức nhìn thoáng qua ba người, thở dài, quay người đi về chùa chiền.
- Sư phụ, vừa rồi tiểu hòa thượng kia một mực nhìn vào anh.
Tạ Minh nói.
Liễu Đào nhíu mày nói:
- Đoán chừng là chưa từng thấy qua người của đội thi công, chuyện này cũng rất bình thường, trước kia có lần sửa đường ở vùng núi xa xôi, còn có rất nhiều người vây xem mà. Tiểu Lôi, bên phía cậu thế nào rồi?
- OK, hết thảy đã làm xong, ngày mai khởi công là không có vấn đề gì.
Một thanh niên tuổi trẻ hăng hái nói, hắn tên là Lôi Hướng Kiệt.
- Không có vấn đề gì thì tốt, đi, xuống núi.
Liễu Đào nói xong, nói với Tạ Minh một tiếng, chuẩn bị xuống núi.
Đúng lúc này, một tiếng niệm Phật vang lên từ sau lưng:
- A Di Đà Phật, ba vị thí chủ, bần tăng là trụ trì chùa Nhất Chỉ, pháp hiệu Phương Chính, xin hỏi mọi người chuẩn bị bắt đầu khởi công tu sửa con đường núi này vào lúc nào?
- Vị trụ trì này khách khí, không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai sẽ bắt đầu khởi công. Đoạn đường núi này chúng ta đã xem qua rất nhiều lần, trên cơ bản là không có vấn đề gì.
Liễu Đào cũng khách khí đáp lễ nói.
Phương Chính kinh ngạc hỏi:
- Ngày mai khởi công sao?
Phương Chính vốn cho rằng còn phải đợi thêm mấy ngày, nếu chờ thêm mấy ngày nữa, hắn càng có thể xác định thời gian xảy ra chuyện, nhưng hiện tại xem ra, có thể phải phiền phức a...
- Làm sao vậy, trụ trì không muốn chúng ta khởi công sớm sao?
Tạ Minh có chút khó chịu hỏi. Sửa đường rõ ràng là chuyện tốt, kết quả, tiểu hòa thượng này vậy mà lại bày ra bộ dáng này, thế này cũng quá là không biết tốt xấu đi.
Phương Chính lập tức lắc đầu nói:
- Dĩ nhiên không phải, nếu ngày mai khởi công, vậy thì bần tăng sẽ không quấy rầy mọi người. Ân... Bần tăng cũng phải xuống núi đi một vòng, không bằng mọi người kết bạn cùng xuống núi đi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất