Chương 247: Không Có Tiền...
Thế là Liễu Đào không kịp nói gì, vội vàng đuổi theo.
Tạ Minh và Tiểu Lôi nhìn nhau, cũng muốn theo sau, kết quả là thanh âm của đốc công truyền đến:
- Liễu Đào, xảy ra chuyện gì?!
- Hai người các cậu đi xuống dưới báo cho đốc công, tôi lên núi cảm ơn đại sư!
Liễu Đào kêu lên.
Tạ Minh và Tiểu Lôi nghe vậy, bất đắc dĩ, đành phải đi xuống núi báo cáo công tác.
- Ha ha... Hai người các cậu muốn viết truyện cho tôi xem a, viết, dùng sức viết đi! Tại sao tôi không sớm phát hiện hai người các cậu am hiểu viết truyện như thế chứ, hai người các cậu có bản lĩnh này thì đến đội thi công làm gì? Viết tiểu thuyết kiếm cơm đi a?
Đốc công vừa nghe Tạ Minh và Tiểu Lôi báo cáo công tác, cười ha ha lạnh giọng nói.
Tạ Minh và Tiểu Lôi còn có thể nói thêm gì? Nói thật không ai tin, dứt khoát...
- Được a, vậy chỉ có thể nói thật, đúng thật là có đá rơi, sư phụ sợ trên núi có nguy hiểm nên để cho hai người chúng tôi đi xuống trước.
Tạ Minh lập tức mở miệng nói.
- Đơn giản thế này chẳng phải là xong sao? Ăn ngay nói thật, đơn giản biết bao? Xem bộ dáng đần độn của hai cậu kìa, còn nói dối, nói dối cũng không động não một chút. Coi tôi là tên ngốc hay sao? Có ngốc cũng không tin được lời bóc phét của hai người các cậu! Tôi đây có Hỏa Nhãn Kim Tinh, các cậu vừa nhấc chân, tôi đã biết các cậu muốn thả cái rắm gì rồi. Đi, đi làm việc đi, không có rảnh để ý đến hai người các cậu.
Đốc công khoác lác hai câu, lập tức đuổi hai người đi làm việc.
Tạ Minh và Tiểu Lôi rời đi, nhìn nhau, sau đó nhao nhao lắc đầu, thầm nói: "Hỏa Nhãn Kim Tinh này a, mù…"
Trên núi, Phương Chính đang đi về chùa, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Phương Chính cũng không dừng lại, tiếp tục đi.
Liễu Đào đuổi theo sau, đang muốn mở miệng, lại phát hiện Phương Chính không có ý tứ dừng lại, thế là trực tiếp ngậm miệng không có lên tiếng, cứ như vậy đi theo phía sau.
Lên núi, tiến vào chùa Nhất Chỉ, lúc này Phương Chính mới quay lại, chắp tay trước ngực tuyên một câu Phật hiệu nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ một đường đi theo bần tăng, đi đến chùa Nhất Chỉ, có phải là có chuyện gì a?
- Đại sư, tôi là tới cảm ơn người. Nếu không nhờ có người, mạng già này của tôi đã không còn rồi.
Liễu Đào tính tình thô cuồng, thật sự muốn nói cảm ơn, vẫn có chút ngượng ngùng.
Phương Chính khẽ mỉm cười nói:
- Hết thảy đều là duyên phận, bần tăng đã nói, bần tăng chỉ cứu người hữu duyên. Đã cứu được thí chủ, vậy đó chính là duyên phận, không cần nói lời cảm ơn.
- Không thể nói vậy, nếu không có đại sư, lúc đó đầu của tôi đã nở hoa rồi. Gì kia a... Đại sư, tôi là người thô kệch, người xem... Tôi nên cảm ơn người như thế nào đây?
Mặc dù Liễu Đào làm công trình, nói cao hơn một chút là một kỹ sư, nói thấp chính là công nhân, làm người đơn giản, xử sự cũng đơn giản, ngay thẳng, cả một đời chưa từng thiếu nợ ân tình với ai, đột nhiên nợ một cái mạng, cũng là có chút hốt hoảng.
Phương Chính cười nói:
- Nếu như thí chủ thật sự cảm thấy phải cảm ơn bần tăng, cũng là đơn giản, cứ đi vào Phật Đường cảm ơn các vị Bồ Tát là được.
Liễu Đào vốn cho rằng Phương Chính sẽ có một vài yêu cầu gì đó, không nghĩ tới vậy mà lại đơn giản như vậy, ngạc nhiên nói:
- Chỉ cần như vậy?
- Đúng vậy a, nếu không thì sao chứ?
Phương Chính hỏi lại. Kỳ thật Phương Chính cũng muốn được cảm ơn nhiều hơn, nhưng mà lời cảm ơn cũng không thể biến thành cơm ăn, nhiều hơn nữa thì làm được gì? Đối với dạng đồ vật hư ảo này, Phương Chính cũng không phải đặc biệt chú trọng. Ngược lại, nếu có thể cho hắn ít tiền không phải là tiền hương hỏa thì tốt biết mấy, đáng tiếc, có hệ thống nhìn chằm chằm, tiền này xác định là không thu được. Còn tiền hương hỏa... Phương Chính cũng không tiện mở miệng, dứt khoát là hết thảy tùy duyên.
Liễu Đào định thần nhìn Phương Chính, chỉ thấy ánh mắt Phương Chính vô cùng sáng tỏ, đơn giản, không có bất kỳ khí tức trần tục nào, cũng không có bất kỳ tiểu tâm tư quanh co lòng vòng gì cả, hắn biết, hòa thượng trước mắt này thật sự không có tâm tư nào khác, đơn giản là để hắn cảm ơn Phật, Bồ Tát, thế là tốt rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Liễu Đào nhịn không được cảm khái một tiếng: "Đây mới thật là tăng nhân! Quả nhiên, nhìn người không thể nhìn dung mạo, tuổi tác không phải tiêu chuẩn quyết định Phật pháp cao thấp, lòng người mới là tất cả!"
Nghĩ đến đây, Liễu Đào tiến vào Phật Đường, cầm cao hương, bái Phật, sau đó sờ sờ túi, Liễu Đào muốn khóc. Đi thi công, ai sẽ mang theo ví tiền trên người? Chỉ là tùy ý nhét theo mấy đồng tiền lẻ, ngẫu nhiên mua nước gì đó. Hiện tại hay rồi, lật hết tất cả túi quần túi áo trên dưới, chỉ tìm ra được mười đồng tiền...
Liễu Đào không quay đầu lại, mặt đỏ bừng lên, người ta cứu hắn, hắn đốt cao hương của người ta, kết quả, ngay cả tiền dùng cao hương cũng không có! Mặt mũi này... Hắn thật sự không có ý tứ quay đầu nhìn lại Phương Chính.
Phương Chính căn bản không hề nhìn thấy tình huống bên trong Phật Đường, mà là đang an tĩnh chờ ở bên ngoài, người ta bái Phật, ngươi nhìn chằm chằm, ngẫm lại cũng thấy không tốt.
Một lát sau, Liễu Đào một mặt hổ thẹn đi ra, mặt mo nghẹn đến đỏ bừng, nhăn nhó nói:
- Đại sư... Chuyện là... Có thể ghi nợ hay không a?
Phương Chính ngạc nhiên, ghi nợ? Đừng nói là từ khi hắn tiếp nhận chùa Nhất Chỉ đến nay, ngay cả trong ký ức của hắn, cũng chưa bao giờ nghe nói có ai đến chùa chiền thắp hương mà còn ghi nợ!
Phương Chính không hiểu hỏi:
- Thí chủ, lời này là có ý gì?
Mặt Liễu Đào càng đỏ hơn:
- Chuyện kia... Chuyện là... Ai u, đại sư, người chờ một chút a, một hồi nữa tôi sẽ trở lại ngay.
Nói xong, Liễu Đào lập tức chạy ra ngoài, kết quả, chạy được hai bước lại trở về, lấy ra một cái điện thoại có chút cũ nát đặt ở trước cửa ra vào, nói:
- Đại sư, điện thoại di động tôi để tạm ở đây, một hồi nữa sẽ tới lấy!
Nói xong, Liễu Đào nhanh chân chạy đi.
Phương Chính thì một mặt mộng bức, đây là tình huống gì?
Qua nửa ngày, Phương Chính mới tỉnh táo lại, nhìn xem cao hương bên trong Phật Đường, nhìn lại mười đồng tiền lẻ loi trơ trọi bên trong thùng công đức, lập tức bất đắc dĩ cười:
- Hệ thống, chuyện này... Có thể ghi nợ sao?
"Đốt hương, tiền, là có giá, còn thiện tâm, chân tình, là vô giá. Ngươi cứ nói đi?" Hệ thống nói.
Phương Chính cười cười:
- Vậy tại sao lại không miễn phí hoàn toàn đi? Dù sao ngươi cũng không cần vài ba đồng tiền hương hỏa này.
"Kinh Phật không thể tùy tiện truyền đi, thiện ý cũng không thể dễ dàng trao hết, càng cho nhiều, càng không đáng giá." Hệ thống nói.
Phương Chính có chút hiểu được, hắn từng đọc được một tin tức trên internet, hai người là bạn thân, một người vô cùng chịu khó, một người hết ăn lại nằm, người lười hết ăn lại nằm vĩnh viễn không chịu đi làm việc, người chịu khó luôn luôn giúp hắn làm việc nhà, nấu cơm, người lười biếng ban đầu là vô cùng cảm kích, coi đối phương như là bạn bè chí cốt của bản thân. Nhưng mà một câu chuyện này tái diễn liên tục trong bảy tám năm, thời gian dần trôi qua, người lười đã quen thuộc... Sau này, có một ngày người chịu khó không đến nhà người lười, người lười đói đến hoảng hốt, lập tức chạy đi tìm người chịu khó. Kết quả, nhìn thấy người chịu khó vậy mà lại yêu đương, lập tức nổi giận trong lòng, mắng to một tiếng: "Ngươi không tới chăm sóc cho ta, lại ở chỗ này yêu đương lêu lổng?" Thế là hắn cầm lấy dao phay chặt đối phương thành trọng thương...
Nghĩ đến đây, Phương Chính thở dài, có thể làm người tốt, nhưng tuyệt đối không thể dùng sự thiện lương để nuông chiều một người, nếu không, đây không phải là thiện, đó là dưỡng ác.
Phương Chính nhìn nhìn lại chiếc điện thoại để trước cửa ra vào kia, bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ: "Ông chú kia cũng thật là, sợ bần tăng sẽ nghĩ rằng hắn quịt tiền bỏ chạy, tự để lại điện thoại di động xem như đồ thế chấp a?"
Phương Chính lắc đầu, cũng không động đến chiếc điện thoại kia, ngồi yên dưới gốc cây bồ đề, chậm rãi chờ đợi.
Hầu Tử nhìn Phương Chính, nhìn qua điện thoại trong tay Phương Chính, lại nhìn chiếc điện thoại ở ngoài cửa, có chút tò mò, tiến lại gần, muốn kiểm tra.
- Hầu Tử, là đồ vật của ngươi thì có thể động, không phải đồ vật của ngươi, tuyệt không thể động.
Thanh âm của Phương Chính bỗng nhiên vang lên.
Hầu Tử chẹp miệng, thu tay lại, nhưng mà ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, hiển nhiên là lòng hiếu kỳ cũng không phải dễ dàng đè xuống như vậy. Mặc dù Phương Chính có điện thoại, nhưng mà hắn cũng chỉ là nhìn xem Phương Chính sử dụng, có một chiếc điện thoại di động của riêng hắn, ý nghĩ này vẫn là rất có sức hấp dẫn. Nhưng mà nghĩ đến Phương Chính, cũng chỉ có thể lắc đầu, nhìn xem, trông mà thèm một chút là được rồi.