Chương 248: Hàn Trúc
Không bao lâu sau, Liễu Đào thở hồng hộc chạy tới, làm Phương Chính kinh ngạc chính là Liễu Đào vậy mà lại lấy ra một xấp tiền, xem chừng hẳn là có khoảng một ngàn đồng, có nhăn nhúm, có bẩn thỉu, xem ra, số tiền này hẳn là kết quả giật đầu vá vai nhất thời.
Phương Chính nhướn mày, đứng lên nói:
- Thí chủ, lễ Phật là lễ tâm ý, nếu bởi vì lễ Phật mà lễ ra nợ nần, vậy thì không phải là kính Phật, đó là đang đổ oan ức vào trên thân Phật. Cái nồi này, Phật Tổ cũng tốt, Bồ Tát cũng được, đều không muốn cõng.
Liễu Đào sững sờ, đây là lần đầu hắn gặp được dạng hòa thượng này, có tiền lại không muốn kiếm? Nhưng vừa nghĩ tới sự thần kỳ của Phương Chính, một thần nhân thần bí khó lường như vậy, không ham tiền tài cũng là chuyện bình thường. Thế là Liễu Đào giải thích một câu:
- Phương Chính Pháp sư, yên tâm đi, số tiền này cũng không tính là nợ nần gì, tiền lương của tôi không chỉ có chừng này. Chỉ là thực sự không có cách khác, tất cả mọi người đều là tới sửa đường, trên thân đều không mang tiền, cho nên chạy mượn một vòng cũng chỉ có chút này. Biểu thị một chút tâm ý...
Phương Chính cười nói:
- Chỉ cần không mang đến khó khăn của cuộc sống của thí chủ, vậy thì bao nhiêu đều dựa theo tâm ý của thí chủ. Nhớ kỹ lời bần tăng, Phật muốn mọi người được sống tốt hơn, mà không phải là muốn mọi người vì lễ Phật mà cuộc sống càng kém, chớ làm ngược lại.
- Ha ha... Điều này tôi hiểu rõ.
Liễu Đào gật đầu, nhét tiền vào thùng công đức, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, loại cảm giác khó chịu vì thiếu nợ người khác cũng biến mất theo.
Phương Chính xoay người nhặt lên điện thoại của Liễu Đào, hai tay đưa lên nói:
- Thí chủ, điện thoại di động này, đừng để rơi xuống nữa.
Liễu Đào gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng cười cười, sau đó vội vàng nói tránh đi:
- Đại sư, chuyện kia... Tôi đi trước còn có việc.
Nói xong, Liễu Đào lập tức chạy đi, ngẫm lại sự xấu hổ vừa rồi, mặt mo của Liễu lại nóng bừng, thật đỡ không nổi mà.
Liễu Đào rời đi, Phương Chính đóng lại cửa lớn chùa chiền, dù sao thì trên cơ bản đường lên núi đang được thi công, người ngoài không thể vào được, mở cửa hay không cũng không có ý nghĩa gì lớn.
Đóng lại cửa lớn, trong viện tự chính là tiểu thế giới của Phương Chính, giờ khắc này, hắn cũng không cần nghiêm mặt, một bộ dáng cao tăng nữa, dáng tươi cười càng thêm xán lạn, bớt đi một chút câu thúc, nhiều hơn mấy phần buông thả, cười nói:
- Hệ thống, phần thưởng của ta đâu?
"Rút thưởng ngay bây giờ sao?" Hệ thống hỏi.
- Rút đi! Hôm nay tâm tình vui vẻ, xem thử có thể rút được đồ vật gì tốt!
Phương Chính cười nói.
"Đinh! Chúc mừng ngươi, rút được một viên hạt giống Hàn Trúc."
- Ách, hệ thống, ngươi đùa ta đấy sao? Tốt xấu gì ta cũng cứu được một mạng người, ngươi chỉ cho ta rút được một hạt giống?
Phương Chính triệt để ngất xỉu.
"Chớ không biết đủ, đây là hạt giống Hàn Trúc. Hàn Trúc, là giống trúc đặc thù chỉ sinh trưởng trên ranh giới Linh Sơn phủ đầy băng tuyết, nhìn không khác biệt lắm so với cây trúc phổ thông, nhưng càng thêm xanh tươi mơn mởn, giống như là ngọc bảo điêu khắc mà thành, cây trúc có mùi thơm đặc biệt, có thể xua muỗi, trọng điểm là thật sự rất thơm…" Hệ thống nói.
Phương Chính khẽ đảo hai mắt nói:
- Thì tính sao? Có thơm hơn nữa thì cũng chỉ là một hạt giống mà thôi, còn có thể lên trời hay sao?
"Một hạt giống? Ha ha... Tên ngốc vô tri, tự đi tìm hiểu xem cây trúc là loại thực vật thế nào rồi lại nói. Còn nữa, rốt cục là ngươi có muốn hay không? Không muốn, ta vứt đi." Hệ thống nói.
- Đừng! Muốn! Ta muốn! Thật vất vả mới rút thưởng được, sao có thể không muốn?
Phương Chính vội vàng kêu lên, thịt muỗi dù nhỏ cũng là thịt, rút được đồ vật, dù không dùng thì trưng bày ở một bên cũng tốt hơn là vứt đi.
Sau một khắc, trước mắt Phương Chính xuất hiện một đoàn Phật quang, đưa tay tiếp lấy, Phật quang tán đi, xuất hiện một viên hạt giống xanh biếc, cầm lên soi nắng nhìn một chút, vô cùng trong suốt, giống như là ngọc thạch, quá đẹp!
"Nhắc nhở hữu nghị một chút, đây là Hàn Trúc của Phật môn, ngươi có thể thiết lập phạm vi sinh trưởng của nó." Hệ thống nói.
Phương Chính sững sờ, kêu lên:
- Còn có thể thiết lập phạm vi sinh trưởng? Hệ thống, ngươi đừng đùa a, một hạt giống còn có thể sinh trưởng đến nơi nào? Ta suy nghĩ, trực tiếp trồng ở trong sân chùa là được rồi.
"Ha ha…" Hệ thống cười lạnh hai tiếng, thanh âm tràn đầy sự khinh miệt đối với người mù chữ vô tri.
Trên trán Phương Chính treo hắc tuyến, nói:
- Hệ thống, ngươi cười thế này, rất dễ bị đánh.
"Ha ha…" Hệ thống tiếp tục cười.
Phương Chính: "23$#@…"
Phương Chính lấy điện thoại di động ra, tranh thủ thời gian điều tra thêm tư liệu về cây trúc, bị hệ thống trào phúng như thế, Nê Bồ Tát cũng muốn nổi giận, huống chi là một hòa thượng giả như hắn đây.
"Cây trúc, gọi đơn giản là trúc. Chủng loại phong phú, có Tiễn Trúc... Bình thường sẽ thông qua rễ cây phủ phục dưới mặt đất mà sinh trưởng không ngừng."
- Sinh trưởng không ngừng?
Phương Chính lập tức bắt được trọng điểm, kêu lên:
- Hạt giống này không phải là một hạt giống mọc ra một cây?
"Không bận rộn thì xem chương trình Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao đi, còn nữa, ta không phải bảo mẫu của ngươi." Hệ thống cũng có chút vô lực móc xỉa một câu, nhưng mà vẫn hồi đáp: "Hàn Trúc có được tất cả ưu điểm và đặc tính của cây trúc, quả thật là một hạt giống chỉ có thể mọc ra một cây trúc, nhưng mà bộ rễ của cây trúc có thể mở rộng vô hạn, đồng thời sinh trưởng ra vô số cây trúc con. Mặt khác, tốc độ sinh trưởng của cây trúc vượt xa những cây cối khác, rất nhanh ngươi sẽ biết được ý tứ của câu: một cây trúc một năm có thể thành rừng."
Phương Chính lập tức mừng như điên! Vốn cho rằng chỉ là một cây trúc, không có tác dụng gì. Hiện tại xem ra, hắn tuy ở phương Bắc nhưng cũng có thể nhìn thấy rừng trúc xanh mơn mởn ở phương Nam, ngẫm lại những cảnh đẹp rừng trúc trên internet, Phương Chính lập tức cười đến nở hoa, đắc ý nói:
- Không tệ không tệ...
Phương Chính tiếp tục xem tư liệu.
"Cũng có thể thông qua nở hoa kết hạt mà sinh sôi, hạt giống được gọi là trúc gạo. Có một vài chủng loại măng trúc có thể ăn được."
Trong lòng Phương Chính khẽ run lên, kêu lên:
- Còn có thể ăn sao?
"Măng Hàn Trúc có thể ăn được, hơn nữa, có phong phú các loại vitamin, kháng oxi hoá, trì hoãn già yếu, còn rất nhiều chỗ tốt khác. Đương nhiên, cây trúc thành niên, chỉ cần răng lợi của ngươi khá tốt, khẩu vị tốt, cũng có thể ăn được." Hệ thống lười biếng nói.
Phương Chính lập tức cao hứng hơn nữa, cho tới nay, thức ăn vẫn là vấn đề Phương Chính quan tâm nhất. Có lẽ cao tăng đắc đạo sẽ càng để ý kinh văn, Phật lý. Nhưng mà Phương Chính vẫn một lòng muốn hoàn tục, đối với chuyện ăn uống lại vô cùng để ý, linh mễ đương nhiên là ăn ngon, nhưng ngày nào cũng ăn sẽ khó tránh khỏi có chút đơn điệu. Hết lần này tới lần khác, nếu không ăn linh mễ, ăn chút đồ vật nhạt như nước ốc của hắn, thực sự khó mà nuốt xuống.
Mà rau mầm, bồ công anh, cũng chỉ có thể ăn được một thời gian, qua thời gian này, thế là không có nữa. Muốn ăn nhiều rau xanh, chỉ có thể tự trồng, thế nhưng đi đâu tìm hạt giống bây giờ? Chẳng lẽ lại xuống núi xin thôn dân? Da mặt có chút mỏng, xấu hổ làm sao xin đây?
Bây giờ có Hàn Trúc, Phương Chính thấy được hi vọng, rốt cục cũng có thể thay đổi khẩu vị! Vẫn là măng xanh mát ngon miệng, còn chưa có ăn, chỉ tưởng tượng thôi, đã cười đến híp mắt lại.
Phương Chính tiếp tục xem xét tư liệu, càng xem càng kinh ngạc, ngoại trừ những công hiệu hệ thống nói tới, cây trúc còn có rất nhiều dinh dưỡng, vitamin, ít đường, thấp mỡ, chất xơ, đơn giản chính là thần vật! Trong y thuật phương Đông cũng có ghi chép càng nhiều công năng khác: Chữa bệnh tiểu tiện, lợi đường bài tiết, ích khí, no lâu; có lợi cho huyệt đạo, thông mạch máu, tiêu đàm nước bọt, tiêu chứng đầy hơi; càng chuyên về thanh nhiệt trừ đàm.
Xem hết những thông tin này, đối với hạt giống Hàn Trúc, Phương Chính yêu thích không nỡ buông tay, nhưng mà có vấn đề, trồng ở nơi nào đây?