Chương 252: Vĩnh Sinh Tại Tâm
Bờ sông, bến tàu, nước sông chảy dài, phảng phất thời gian vĩnh viễn dừng lại ở chỗ này, nhưng thành thị bốn phía lại phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhà ở bến thành cao tầng, thuyền gỗ biến tành thuyền máy.
Mà biến hóa nhanh nhất chính là cô gái đứng trên bến tàu kia, từ thiếu nữ trở thành phụ nữ, từ phụ nữ trở thành bà già.
Điều duy nhất không thay đổi chính là cô gái sẽ mặc thật xinh đẹp, mỗi cây tóc đều được cắm cẩn thận tỉ mỉ, mặc bộ sườn xám kia vào đứng bên bờ sông chờ đợi.
Đợi đến thẳng ban đêm, đợi đến khi chiếc thuyền cuối cùng cập bờ, cô gái mới trở lại với công việc.
Cô gái làm đủ loại công việc, từ quét đường đến làm bảo mẫu, thời gian có khổ đến đâu cũng không chịu đi ăn xin, cô giá vĩnh viên nâng cằm lên.
Cho dù không có giấy đăng ký kết hôn, nhưng từ đầu đến cuối cô đều cho bản thân là người đã có chồng làm lính, vĩnh viễn sẽ không lấy người khác, đây là niềm kiêu ngạo của chồng cô, cũng là niềm kiêu ngạo của cô!
Nhưng mà, theo nàng già đi, thành thị thay đổi, chuyện xưa của cô đã không ai biết, nơi này càng nhiều người coi cô là người bị tâm thần, rời xa cô, thậm chí còn bài xích cô.
Cô bị chủ phòng trọ đuổi đi, tiệm cắt tóc không tiếp đãi cô, công việc duy nhất phải nhờ một ông chủ hảo tâm an bài cho…
Chỗ ở duy nhất chính là cái ghế dài trong cửa hàng, coi như cái này cũng chỉ ở sau nửa đêm, chờ cửa hàng đóng cửa, mới có thể vụng trộm đi vào ngủ một đêm, trời còn chưa sáng phải ra, không thể bị người khác nhìn thấy.
Cho dù như thế, bà vẫn không bị cuộc sống đánh bại, bà từ đầu đến cuối tin tưởng vững chắc, người kia ở phương xa, chỉ bởi một ít chuyện không thể về được mà thôi…
Bên cạnh bến tàu, bà đứng nơi đó, chắp tay trước ngực, yên lặng nhìn về phía đông, thấp giọng nỉ non nói:
-Nếu trên đời này thật sự có Phật, có thể phù hộ hắn bình an hay không? Không cầu hắn trở về, chỉ cầu hắn sống tốt hơn…
Phương Chính nhìn đến đây, không tự chủ rơi nước mắt, ai có thể ngờ, một người bị coi như người điên kia, đằng sau lại có câu chuyện tình cảm động như vậy? Một người phụ nữ không có giấy chứng nhận vợ liệt sĩ, không bao giờ chịu cúi đầu, chờ đợi người yêu trở về! Người này là kẻ tâm thần? Người này mới là người đáng kính nể!
Nghĩ đến chỗ này, Phương Chính hơi chuyển động ý nghĩ một chút, đi tới trước mặt Lưu Phương Phương, chắp tay trước ngực nói:
-A Di Đà Phật, thí chủ, đã hi vọng hắn bình an, cần gì ngày đêm phải chờ đợi?
-Đại sư!
Lưu Phương Phương ngây ngẩn cả người, nhìn thấy Phương Chính trong nháy mắt đó, bà nhớ tới rất nhiều chuyện đã sơ sót quên, bà không phải ở trong chùa miếu? Đây không phải tiểu hòa thượng Nhất Chỉ tự sao? Tại sao lại ở chỗ này?
Phương Chính khẽ mỉm cười nói:
-Bần tăng là trụ trì Nhất Chỉ tự, pháp hiệu, Phương Chính.
-Tại sao cậu ở chỗ này? Cậu mau mau rời đi, chuyện của tôi không cần người khác quan tâm.
Sau khi Lưu Phương Phương hỏi xong, cảnh giác nhìn lướt qua nơi xa, sau đó trực tiếp xua đuổi Phương Chính.
Phương Chính quay đầu nhìn lại, trên bến tàu còn có không ít người, đều nhìn về bên này, bên trong ánh mắt mang theo nghi hoặc.
Phương Chính cười nói:
-Thí chủ sợ bọn họ nhìn thấy bần tăng, đem lời chỉ trích đổ lên người bần tăng sao?
Nói xong, Phương Chính vung tay lên, tất cả mọi người biến mất, lại hỏi:
-Thế nào thì sao?
-Cậu… Cậu rốt cuộc là ai?
Lưu Phương Phương giật nảy mình, vung tay lên, tất cả mọi người đều biến mất, cái này... Không thể tưởng tượng nổi!
Phương Chính cười nói:
-Bần tăng là trụ trì Nhất Chỉ tự. Thí chủ, bà cảm thấy người ấy sẽ trở về?
-Làm sao cậu biết chuyện của tôi?
Lưu Phương Phương thật sự bị hù dọa.
Phương Chính nói:
-Là thí chủ nói cho bần tăng.
Lưu Phương Phương nhìn Phương Chính, Phương Chính lại nhìn Lưu Phương Phương, cảnh sắc bốn phía biến hóa, trong thoáng chốc xoa xoa con mắt, nàng thình lình ngồi trong Phật Đường, trước mặt cách đó không xa là một tăng nhân mặc đồ trắng, đó chính là Phương Chính!
-Cái này…
Lưu Phương Phương một mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Phương Chính.
Phương Chính chậm rãi đứng dậy, nói:
-Thí chủ, bần tăng biết thí chủ có rất nhiều nghi hoặc, nhưng những nghi hoặc này không có ý nghĩa gì, không phải sao?
Khi đang nói chuyện, Phương Chính đi ra khỏi Phật Đường.
Lưu Phương Phương theo bản năng đi theo, Phương Chính một cái tay vác sau lưng, ngửa đầu nhìn cây Bồ Đề trước mắt nói:
-Thí chủ, gốc cây này mấy năm trước một vị thí chủ đưa cho Nhất Chỉ tự, đáng tiếc, cây này không quen khí hậu nơi này, thời điểm mùa đông đã bị chết.
-Thế nhưng ... Nó còn sống.
Lưu Phương Phương nói.
Phương Chính gật đầu nói:
-Đúng vậy, ai có thể ngờ, một gốc cây hẳn phải chết, còn sống chứ?
Lưu Phương Phương run lên, nói:
-Đại sự muốn nói, hắn còn sống?
Phương Chính quay đầu, nhìn Lưu Phương Phương nói:
-Thí chủ cảm thấy thế nào?
-Hắn…
Lưu Phương Phương không dám nói, trong nội tâm bà kỳ thật đã sớm có đáp án, nhưng là từ đầu đến cuối không chịu đi đối mặt, bà đang sợ. Có điều cuối cùng, Lưu Phương Phương vẫn hỏi một vấn đề:
-Phương Chính trụ trì, trên thế giới này có ma quỷ?
-Có, có thế gian có Địa Ngục, có thế giới cực lạc.
Phương Chính trả lời rất khẳng định nói.
Trong lòng Lưu Phương Phương run lên, lập tức hỏi:
-Trụ trì, tôi biết Phật pháp của đại sư cao thâm, thần thông quảng đại, có thể mang tôi đi gặp hắn? Vô luận hắn sống hay… Tôi vẫn muốn gặp hắn một lần.
-Thí chủ muốn gặp người kia, tự nhiên có thể gặp, chỉ cần thí chủ muốn.
Phương Chính quay đầu mỉm cười nhìn Lưu Phương Phương.
Lưu Phương Phương nhìn Phương Chính, lại nhìn cây Bồ Đề, chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ đến người kia.
Thời điểm bà mở mắt ra, chùa chiền không còn nữa, vẫn là bến tàu kia, hỉ có điều trên bến tàu thêm một người, một thân nhung trang, thần thái cao lớn, tinh thần phấn chấn mang theo vài phần ngại ngùng, đỏ bừng cả khuôn mặt, không dám tiến lên một bước.
-Anh… Trở về rồi?
Lưu Phương Phương không nhào tới, cũng không khóc, mà đứng nơi đó lẳng lặng nhìn, lẳng lặng cười.
-Ừm.
Vu Quang Hoa gật đầu.
-Mặc dù tôi biết, người này không phải hắn, nhưng tôi vẫn rất vui vẻ.
Lưu Phương Phương cười nói.
Sau lưng Vu Quang Hoa có một tăng nhân ra, chắp tay trước ngực nói:
-A Di Đà Phật, thí chủ nói sai, hắn chính là hắn.
-Không có khả năng, hắn đi tiền tuyến, rốt cuộc không thể trở về nữa.
Lưu Phương Phương nói.
-Hắn chưa hề rời đi, hắn một mực trong lòng thí chủ. Bần tăng chỉ giúp thí chủ tìm ra thôi, hắn một mực tồn tại, một mực bảo hộ thí chủ. Chỉ là, thí chủ không nhìn thấy hắn mà thôi.
Phương Chính nói đến đây, nhìn về phía phương xa nói:
-Cây Bồ Đề vốn nên chết, nhưng chúng sinh nguyện vọng để nó sống. Vu Quang Hoa có lẽ hi sinh, nhưng hắn bởi tưởng niệm thí chủ mà sống. Sinh tử của hắn không nằm trong tay bần tăng, mà ở chỗ thí chủ.
Nói xong, Phương Chính vung tay lên, lần nữa trở lại chùa chiền.
Lần này, Phương Chính không nói gì, vung ống tay áo lên, đi vào hậu viện, âm thanh lại truyền tới:
-Thí chủ, lời bần tăng nên nói đã nói rồi, người thí chủ muốn gặp đã gặp. Sinh tử vô thường, vĩnh sinh tại tâm, vạn sự vạn vật đều đang biến hóa, duy tâm vĩnh hằng. Trong lòng có Địa Ngục, cũng có Linh Sơn, tất cả đều duy tâm mà thôi.
-------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long