Chương 253: Vọng Quân Quy
- Duy tâm mà thôi!
Lưu Phương Phương ôm ngực, rơi vào trầm tư, nhiều năm như vậy, hắn thật sự rời bỏ bà?
Bà đứng trên bờ sông, mỗi ngày nhìn thấy không phải thuyền sao? Hắn đâu trở lại?
Nửa ngày, Lưu Phương Phương mới mở ra đại môn chùa, chậm rãi rời đi.
Sau lưng, con khỉ gãi gãi đầu, hoàn toàn không hiểu hết thảy trước mắt...
Mà lúc này giờ phút này, Phương Chính đã sớm buông hình tượng đại sư xuống, cầm điện thoại di động lên, nói tất cả điều hắn biết cho Tỉnh Nghiên, kết quả…
-Ô ô ô... Quá cảm động... Ô ô...
Tỉnh Nghiên nghe xong, trực tiếp khóc như mưa.
Phương Chính bó tay rồi, vội nói:
-Di Đà Phật, thí chủ, cảm động thì cảm động, chuyện thí chủ cần làm vẫn phải làm. Nghe bần tăng, bến tàu kia không thể hủy đi! Còn nữa, giúp bà ấy tìm Vu Quang Hoa đi, giải quyết nốt tiếc nuối cuối cùng của người ta.
-Yên tâm đi, tôi biết, ách, đến cậu cũng không thể khuyên bà ta từ bỏ bến tàu ư?
Tỉnh Nghiên lau nước mắt hỏi.
-Bà ấy bỏ hay không, quan trọng sao?
Phương Chính nói xong, cúp điện thoại. Có mấy lời hắn muốn nói, nhưng hắn phát hiện, hắn lại hết biện pháp, không biết nên nói cái gì, chẳng qua cảm thấy trong lòng ê ẩm. Còn Lưu Phương Phương, Phương Chính nhìn qua đoạn ký ức kia, đã triệt để từ bỏ suy nghĩ thuyết phục nàng từ bỏ bến tàu, hắn chỉ muốn quãng đời còn lại của Lưu Phương Phương có thể bình yên một chút, càng vui vẻ hơn một chút, thoải mái hơn một chút, chỉ thế thôi.
Tỉnh Nghiên sững sờ, sau đó rơi vào trầm tư, cuối cùng cầm điện thoại lên nói cái gì.
-Tỉnh Nghiên, những lời này cô đừng nói với chúng tôi, nói với sếp đi. Nhìn ý của sếp… Chúng tôi đang họp, cái gì cần nói, nói hết đi!
Trong điện thoại vang lên một âm thanh uy nghiêm.
Trong tòa nhà chính phủ thành phố Hắc Sơn, một người đàn ông trung niên đang mở âm thanh to lên, đặt điện thoại di động lên mặt bàn, nói:
-Tất cả mọi người nghe một chút đi, sau đó lại thảo luận vấn đề hủy hay không?
Trong lòng Tỉnh Nghiên hơi hồi hộp một chút, không ngờ cú điện thoại này lại gọi vào thời điểm trùng hợp như vậy, đúng lúc họp!
Có điều Tỉnh Nghiên cũng không luống cuống, hít sâu một hơi, trong đầu nhanh chóng lật ra những lời Phương Chính nói, sau đó chỉnh thành cố sự, nói ra…
Giờ khắc này, Tỉnh Nghiên lần thứ nhất từ bỏ thân phận phóng viên, không không duyên cớ tự thuật, mà đem bản thân biến thành Lưu Phương Phương, đem đoạn tình yêu này bởi chiến tranh dừng bước lại, dùng trái tim thuật lại.
Nàng một bên nói một bên khóc, sau khi kể xong, cô mới phát hiện trình độ cô đã siêu việt ngày thường! Trước kia cô tuyệt đối không thể kể tốt như vậy!
Kể xong cố sự này, nhưng phía bên kia lại hoàn toàn yên tĩnh, tâm Tỉnh Nghiên cũng nhấc lên, bọn hắn sẽ nghe sao? Sẽ bị chuyện này cảm động sao?
Đúng lúc này, đầu bên kia vang lên một âm thanh:
-Không ngờ phía sau Lưu Phương Phương lại có cố sự cảm động này.
-Anh hùng đi, không thể không có đường về.
-Tôi đề nghị giữ lại bến tàu như cũ, vì người vợ liệt sĩ như Lưu Phương Phương, cũng vì rất nhiều người vợ khác như vậy. Quân nhân hi sinh, không thể để cho thân nhân của bọn hắn mất hi vọng.
-Đồng ý!
-Tôi đồng ý!
…
Tỉnh Nghiên nghe bên kia, khóc cười, quả thực có chút cổ quái.
Không bao lâu, Lưu Phương Phương xuống, Tỉnh Nghiên hít sâu một hơi, ngừng nước mắt lại, đồng thời cũng không biết nên nói lời nào với người phụ nữ quật cường này.
Có điều cuối cùng, đều hóa thành cười một tiếng kết thúc.
Lên xe, Tỉnh Nghiên hỏi:
-Dì Lưu chúng ta đi đâu?
-Đi bến tàu cũ đi, tôi muốn đi xem.
Lưu Phương Phương thấp giọng nói.
Tỉnh Nghiên nghe vậy, trong lòng hơi hồi hộp một chút, chẳng lẽ Lưu Phương Phương còn chưa nghĩ thoáng? Còn muốn muốn đi nơi đó dãi nắng dầm mưa?
Trên đường đi hai người đều không nói chuyện, đến bến tàu cũ, Tỉnh Nghiên nói:
-Dì Lưu, đến rồi.
Nhìn hoàn cảnh trên bến tàu, Tỉnh Nghiên âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
-Đúng vậy, đến, vậy thì đi thôi.
Lưu Phương Phương bỗng nhiên nói.
Tỉnh Nghiên ngạc nhiên:
-Đi đâu?
-Dì muốn về nhà, Đại Lưu thôn, cũng không biết khu rừng kia có còn ở đó nữa hay không?
Lưu Phương Phương nói.
Tỉnh Nghiên lần nữa ngây ngẩn cả người, sau đó cười nói:
-Dì Lưu, dì định về nhà sao?
-Ừm, chờ người trở về, đương nhiên muốn về nhà.
Lưu Phương Phương cười tựa lưng vào ghế ngồi, sau đó híp con mắt lại.
Tỉnh Nghiên thì cười, thầm nghĩ:
-Tên kia quả nhiên không khiến mình thất vọng, thật sự lợi hại nha…
Tỉnh Nghiên đi, nhưng không ít cư dân gần bến tàu cũ thì một mặt mộng bức, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sáng sớm có một đống máy múc tới, tuyên bố muốn tháo dỡ bến tàu này, kết quả giữa trưa tất cả đều rút đi. Đây là diễn luyện phá dỡ sao?
Nhưng mà vài ngày sau, một chuyện cũ được lưu truyền trên phố, sau khi mọi người biết được quá khứ của Lưu Phương Phương, từng người tự trách không thôi, không ít người đi bốn phía tìm Lưu Phương Phương, chỉ muốn nói một tiếng: “Thật xin lỗi.”
Đáng tiếc, Lưu Phương Phương đã sớm rời Thành phố Hắc Sơn, về nhà đi.
Không ai dám để lộ quê quán bà ra bên ngoài, chỉ có một ít người đi tìm bà, sau khi xác định cuộc sống của bã đã ổn định, mới rời đi.
Mỗi ngày Lưu Phương Phương đều đi vào rừng tùng, nhìn những dòng chữ khắc trên cây kia, cười như một đứa bé.
-Hô, quả nhiên tuổi tác cao, trí nhớ không còn tốt nữa, lại có thể lừa qua.
Nơi xa, trưởng thôn Đại Lưu thôn ngồi xổm trên cỏ, thầm nói.
-Đúng vậy, vừa mới khắc tên, lại có tác dụng ha ha…
Một người khác cười nói.
…
Nhưng mà hai người đang đắc ý, lại không thể nghe thấy Lưu Phương Phương đứng trước cây nỉ non:
-Mặc dù là giả, nhưng ta vẫn cảm ơn…
Mười năm sau, Lưu Phương Phương nhận được một tin tức đến từ quân đội, bên trong có hai đồ vật, một là tấm ảnh chụp năm đó bà đưa cho Vu Quang Hoa, một cái là tấm huân chương! Còn có một phong thư kể về chiến tích của Vu Quang Hoa, đồng thời xác nhận Vu Quang Hoa đã hi sinh.
Ba năm sau, Lưu Phương Phương ôm tấm huân chương và tấm hình kia qua đời, mà trên bến tàu cũ kia thì xuất hiện một pho tượng đồng thau mới.
Đó là bức tượng một người phụ nữ mặc sườn xám nhìn về phía đông.
Dân bản xứ gọi đó là: “Vọng quân quy”.
Có điều chuyện tương lai, Phương Chính cũng không biết, hắn chỉ biết là, hiện tại hắn rất bực bội, bởi…
-Độc Lang, ngươi biết cái bàn này đối với chúng ta mà nói đáng giá thế nào không?
Phương Chính nhìn cái bàn bị cắn mất một cái chân, cắn răng nghiến lợi nói.
“Trụ trì, không phải ta cố ý…”
Độc Lang cúi đầu, dáng vẻ hài tử làm chuyện sai lầm.
Con khỉ ôm cây chổi bên cạnh, cười trên nỗi đau của người khác nói:
“Trụ trì, ta có thể làm chứng, tên này cắn chân bàn mài răng, sau đó cắn đứt…”
Độc Lang lập tức trừng mắt liếc con khỉ, con khỉ thì ngửa đầu nhìn trời, bộ dáng ta đây không nói gì cả
Phương Chính lại nhìn Độc Lang, Độc Lang không dám lên tiếng nữa.
Phương Chính cũng không nói chuyện, hắn đang suy nghĩ, cái bàn hỏng, sau này muốn ăn thì làm thế nào đây.
Chẳng lẽ tập thể bưng bát ngồi xổm ở góc tường, ăn cơm?
Phương Chính không nói lời nào, Độc Lang chỉ nghĩ Phương Chính đang suy nghĩ gì làm sao thu thập nó đây, nó yếu ớt hỏi một câu:
“Trụ trì, cái kia… Xử lý thế nào?”
Phương Chính liếc qua Độc Lang, có chút bất đắc dĩ nói:
-Ngươi khỏe như vậy, có thể thay thế chân bàn.
“Nếu làm không tốt?”
Độc Lang hỏi.
------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long