Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 255: Trên Đầu Xanh Mơn Mởn

Chương 255: Trên Đầu Xanh Mơn Mởn


         Sau một khắc, Độc Lang đứng dưới mặt bàn, chống đỡ cái bàn không đổ, nhưng để nó buồn bực chính là, trên đầu nó là thứ gì?
Phương Chính thì cười như hoa, mặc dù thần thông kia có vẻ hơi phế, nhưng dùng để ăn, hương vị cũng không tệ lắm!
Trên đầu Độc Lang mọc không phải rau xanh khác, đây chính là rau xà lách.
Quan trọng nhất chính là, tốc độ của rau mọc hoàn toàn bằng tốc độ Phương Chính ăn.
Hái được một chậu, rửa sạch, đổ vào nồi xào xao.
Lại hái một chậu, rửa sạch, làm món salad.
Lại hái một chậu, rửa sạch, chấm tương ăn.
Mà Độc Lang khổ sở, bởi nó phải chống cái bàn, chỉ có thể đứng một chỗ không nhúc nhích, sau đó nhìn Phương Chính từ đầu nó roẹt roẹt, roẹt roẹt giật xuống từng mảnh từng mảnh rau xanh xanh mơn mởn, cảm giác kia, rất cổ quái... Nhất là hòa thượng này một bên hái rau, một bên nói thầm:
“Chậc chậc, cổ nhân có câu người đội nón xanh, hiện tại Độc Lang đầu mọc rau xanh, chậc chậc... Coi như không tệ... Cái thần thông này coi như không tệ.”
Mặc dù Độc Lang không nghe hiểu ý của Phối sủng, nhưng theo bản năng cảm thấy, đây tuyệt đối không phải lời hay ho gì.
Nhưng khi Phương Chính đem một miếng rau nhét vào miệng nó, Độc Lang không còn chút bất mãn nào, con mắt biến thành một đường nhỏ:
“Ăn ngon... Ăn ngon thật...”
Sau khi Phương Chính thấy Độc Lang ăn, một mặt ngơ ngơ, có chút không dám động đũa, sờ sờ cái cằm, thầm nói:
“Chẳng lẽ rau xanh có độc, ăn vào trở nên choáng váng?”
Khi đang nói chuyện, Phương Chính ngẩng đầu nhìn lại, con khỉ kẹp một lá rau đặt vào miệng, sau đó con mắt bá sáng lên, bộ dáng một mặt hưởng thụ.
Lại nhìn con sóc, sau khi ăn một miếng rau, cũng ngu ngơ tại chỗ.
-Xem ra đều choáng váng…
Phương Chính làm ra phán đoán, có điều lập tức hắn nghĩ tới một hình tượng, lúc trước đám người Vương Hữu Quý ăn tinh mễ của hắn, đều có vẻ mặt này! Chẳng lẽ Độc Lang đã khám phá ra một mảnh thổ địa mới, rau ranh vô cùng mỹ vị?
“Đừng ngốc, đây không phải rau xanh do thần thông của ngươi biến hóa ra sao? Mà thần thông đều do nhóm Bồ Tát, Phật dùng. Những rau xanh này đều không phải rau xanh bình thường, mà là rau xanh của Linh sơn. Rau xanh này không phải thật sự sinh trưởng trên đầu Độc Lang, bộ rễ của nó thật ra trong hư không, hấp thu nguyên khí của thế giới này, có điều thoạt nhìn như sinh trưởng trên đầu hắn mà thôi. Loại rau xanh này, hương vị thơm ngon, rất kỳ quái sao? Ai, các ngươi, kiến thức ngắn, mới là điều không may.”
Hệ thống nói.
Phương Chính nghe được mấy lời đầu có vẻ rất cao hứng, nhưng sau khi nghe được mấy lời sau, mặt lập tức đen:
-Hệ thống, ngươi không có thân thể. Nếu không với cái miệng ngươi, khẳng định bị đánh chết!
Hệ thống căn bản không để ý Phương Chính, Phương Chính cũng vui vẻ không thèm cãi nhau.
Nếu là đồ tốt, không phải mọc ra từ đầu Độc Lang, tự nhiên không có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng, vậy còn khách khí gì nữa? Ăn thôi!
Một miếng rau xà lách cho vào miệng, trơn mềm, nhẹ nhàng khẽ cắn, rau xanh mang theo mùi vị xà xách trong nháy mắt tràn ngập khoang trống, cảm giác kia, đích thật thoải mái!
Thêm một miếng Linh mễ, Linh mễ non mềm, theo hương vị của Linh mễ, để Phương Chính phát hiện, hương vị kia, nổ tung!
Rau trộn rau xà lách để vào trong miệng, thì là một loại cảm giác khác, rau xà lách không có thêm nước dùng, cho nên giòn tan thơm ngọt! Trực tiếp thoải mái cõi lòng.
Cầm miếng rau xà lách rửa qua, bày lên bàn, để hai ba miếng Linh mễ lên, lại chấm nước nương, sau đó cho vào miệng, một ngụm nhai nuốt!
Miệng đầy mùi thơm ngát, miệng đầy cảm giác phong phú, trong đầu Phương Chính chỉ có hai chữ… Thoải mái.
Lại uống thêm một ngụm nước dùng, đem tất cả hương vị đồ ăn hợp lại với nhau, trong nháy mắt thăng hoa!
-Ăn ngon!
Phương Chính rốt cục kêu thành tiếng, sau đó hai ba miếng, đem tất cả nhét vào trong miệng, ăn hết.
Con khỉ thấy vậy, cũng học theo, học theo cách làm của Phương Chính, bắt đầu ăn, quả nhiên rất thoải mái!
Mà con sóc gấp, dáng người nhỏ, còn không biết cách làm, cái này lớn vậy, làm sao ăn?
Phương Chính thấy vậy, cười ha ha, xé thành mảnh nhỏ, vo với Linh mễ thành nắm nhỏ, chấm nước tương và dội lên ít nước rau xào, cuốn thành một nắm cơm nhỏ đạt trước mặt con sóc.
Con sóc thấy vậy, chân trước khép lại, trên dưới vung vẩy, kêu lên:
“Tạ ơn trụ trì, ha ha... Ta cũng có bánh bao nhân rau đi!”
Khi nói chuyện, con sóc nhét tất cả vào miệng.
Phương Chính thấy vậy, lập tức bó tay rồi, hắn kém chút quên mất, tuy con sóc nhỏ, nhưng dung lượng cái miệng nó, dựa theo tỉ lệ mà tính, có thể miểu sát tất cả sinh vật trong Nhất Chỉ tự này...
Độc Lang một mực cố gắng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn đồ ăn trên bàn, góc độ vừa vặn, nó nhìn thấy mấy tên vô lương tâm đang ăn điên cuồng, mà nó chỉ có thể ăn hai miếng rau, lập tức kháng nghị kêu lên.
Phương Chính cười ha ha, làm một miếng bánh to nhét vào miệng Độc Lang, nói:
-Mặc dù cái bàn hỏng, nhưng ngươi mời bọn ta ăn một bữa no nên, cái này xem như ban thưởng cho ngươi.
Độc Lang há to miệng rộng, một ngụm nuốt bánh nhân rau vào miệng, đắc ý bắt đầu ăn.
Sau bữa ăn, Phương Chính mang theo Độc Lang xuống núi, tìm tới nhà Vương Hữu Quý, mượn một cây búa và vài cái đinh, đóng cái bàn kia lại, lúc này Độc Lang mới thật sự được giải phóng.
Thời điểm chạng vạng tối, một đám mây đen từ chân trời bay đến, Phương Chính lấy tay che nắng nhìn về phía phương xa, thầm nói:
“Trời sắp mưa”.
Độc Lang, con khỉ, con sóc cũng nhìn qua phương xa, con khỉ nói:
“Ghét nhất trời mưa, một chút mưa, lá cây đầy đất, thật khó quét...”
Độc Lang nói theo: “Trời mưa không thể đi ra ngoài chơi, nhàm chán...”
Con sóc nói: “Trời mưa rất tốt, có thể ngủ một giấc, a... Ngô, buồn ngủ.”
-Đã buồn ngủ, vậy ngủ đi.
Phương Chính nói xong, đi về phòng thiền.
Vào đêm, một trận gió lớn thổi tới, đám mây trên bầu trời xoay một vòng, như cái khăn lông ướt vặn nước, mưa to rầm rầm xuống…
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người và động vật về nhà tránh mưa, yên lặng như tờ.
Phương Chính nằm trong phòng thiền, nhìn cửa sổ phía sau, từ vị trí cửa sổ vừa vặn có thể nhìn thấy ruộng lúa.
Theo mưa to rơi xuống, Phương Chính an tĩnh nằm trên giường, đúng lúc này...
Ba!
Một tiếng vang giòn từ sau phòng truyền đến, thanh âm không lớn, nhưng sau khi mưa to thành mưa nhỏ, loại âm thanh đặc biệt này ngược lại trở nên rõ ràng.
Lỗi tai Phương Chính hơi run rẩy một chút, nhìn về phía Độc Lang nói:
-Ngươi nghe được cái gì?
“Bộp một tiếng.” Độc Lang nói.
Phương Chính gật đầu nói:
-Cái kia hẳn không phải ảo giác.
Ba!
Lúc này một tiếng vang giòn vang lên, tiếp theo chính là tiếng ba ba liên tiếp vang lên, Phương Chính càng thêm tò mò, ghé vào trên cửa sổ nhìn ra phía ngoài, Độc Lang cũng bu lại, đầu to từ dưới nách Phương Chính chen lên, mặt dán vào tấm kính, mở to hai mắt nhìn, phảng phất muốn thấy rõ ràng cái gì.
------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất