Chương 256: Sinh Trưởng Tốt
Phòng thiền của Phương Chính, bình thường Phương Chính đều ở, Độc Lang ngẫu nhiên chạy tới ở ké.
Con khỉ thì ở phòng bếp, Phương Chính cho nó một bộ chăn đệm.
Con sóc có gia đình riêng, cho nên hiện tại chỉ có Phương Chính và Độc Lang nằm sấp trong này.
Phương Chính nhìn kỹ lại, chỉ thấy trong bóng tối có đồ vật gì đang run rẩy, ngay bên cạnh ruộng lúa!
-Không phải có tiểu tặc muốn ăn trộm Linh mễ của bần tăng?
Phương Chính thầm nói, Độc Lang nghe xong, lỗ tai lập tức dựng lên! Trộm Linh mễ? Cái này sao có thể được? Đây chính là khẩu phần của nó? Động vào đồ của ca? Chán sống?
Nghĩ đến chỗ này, Độc Lang nhanh chân chạy ra ngoài, Phương Chính không yên lòng Độc Lang, cũng đi theo ra ngoài.
Căn bản không quan tâm bên ngoài mưa gió thế nào, đi ra ngoài từ cửa sau, thẳng đến ruộng lúa, kết quả thấy được Độc Lang đứng trong mưa gió ngẩn người, trước mặt nó tựa hồ có đồ vật gì.
Phương Chính tới gần, một đạo thiểm điện xẹt qua trời cao, chiếu sáng tòa bộ đỉnh núi trong một khắc.
Phương Chính rốt cục thấy rõ ràng vật kia là cái gì! Xanh biếc xanh biếc, dưới tia chớp chiếu sáng, lại tản ra quang mang xanh mơn mởn! Đây rõ ràng là một cây trúc!
-Phật Tổ đại lão gia, lúc này mới bao lâu, lập tức lớn cao một thước?
Phương Chính điều tra tư liệu, biết tốc độ mọc của nấm rất nhanh, cái lớn dài tầm ba mươi centinmet rất bình thường, trong đó một loại dài đến một mét cũng không phải không có khả năng!
Thế nhưng mà, ai từng thấy loại thực vật nào, ban ngày trồng, ban đêm cao hơn một mét rồi? Mà lại, thứ này lại lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy sinh trưởng!
-Hệ thống, ngươi xác định đây là cây trúc, không phải trúc tinh?
Phương Chính hỏi.
Đáng tiếc, hệ thống căn bản không phản ứng hắn.
Tốc độ sinh trưởng của cây trúc này đã vượt xa Phương Chính tưởng tượng, đêm nay, hắn ngồi xổm bên cạnh cây trúc nhìn, nhìn cây trúc càng dài càng cao, càng dài càng thô, cuối cùng Phương Chính phát hiện, cây trúc này lại to bằng bắp đùi người, cao hơn mười mét!
-Một đêm đã có thể lớn như vậy rồi?
Phương Chính há to miệng, mặc dù có chút kinh ngạc, vẫn còn có thể tiếp nhận, dù sao, cây trúc thứ đồ chơi này lớn nhanh.
Cây trúc bình thường mất ba mươi bốn mươi ngày có thể dài cao vống rồi, huống chi đây là vật phẩm của hệ thống?
Mặt khác, Linh mễ có thể trong một đêm trưởng thành, cây trúc này tự nhiên không đáng kể.
Đang lúc Phương Chính ngẩn người, dưới chân bỗng nhiên cảm giác được có đồ vật gì đang phá đất đi lên, Phương Chính nhìn, có một cây trúc từ dưới đất mọc lên.
Cơ hồ đồng thời, Độc Lang ngồi dưới đất, đột nhiên nhảy dựng lên, quay đầu nhìn chằm chằm dưới mông, một mặt phẫn nộ! Hiển nhiên, cảm giác bị cái gì đó chọc vào ass, để nó rất khó chịu!
Mà dưới mông nó, đúng thật có một cây trúc mọc lên.
Phương Chính ngắm nhìn bốn phía, khá lắm, bốn phía trên mặt đất, phảng phất có chuột chũi ngoi đầu lên, từng mảnh từng mảnh nhỏ xông lên!
Phương Chính theo bản năng lui về phía sau, cơ hồ là đồng thời, Phương Chính cảm nhận được một loại vi diệu cảm ứng, hắn có thể cảm nhận được bộ rễ Hàn trúc đã sinh trưởng đến nơi nào, đồng thời hắn có loại cảm giác có thể điều khiển vị trí Hàn trúc sinh trưởng!
Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, nguyên bản bộ rễ chui vào ruộng Linh mễ đều thu hồi lạ, sau đó sinh trưởng vây quanh ruộng Linh mễ, Phương Chính định dùng Hàn trúc che chắn ruộng Linh mễ, chí ít người ngoài không thể nhìn thấy.
Đồng thời Phương Chính thao túng Hàn trúc sinh trưởng về phía chùa chiền, chưa tính vây quanh chùa chiền, ít nhất để lại bộ rễ tại mấy nơi hoang vắng cạnh chùa, Phương Chính chuẩn bị dùng mấy cây trúc này tô điểm, đồng thời còn có tác dụng đuổi muỗi.
Cuối cùng Phương Chính để lại một mệnh lệnh cho Hàn trúc, Hàn trúc không thể sinh trưởng ra ngoài Nhất Chỉ sơn, một khi rời đi, lập tức tử vong.
Có mệnh lệnh này, Hàn trúc sẽ không sinh trưởng loạn ra bên ngoài, nếu không lấy tốc độ sinh trưởng kinh khủng kia, đoán chừng rất nhanh nó có thể công hãm Địa Cầu… Cái này không phải chuyện tốt đẹp gì.
Sau khi xong, Phương Chính nhìn từng đầu trúc nhỏ ló ra, sau đó đột nhiên vỗ đầu trọc, kêu lên:
-Ai nha! Kém chút quên đi! Con khỉ, xuống núi! Đi nhà Tống Nhị Cẩu mượn đồ đi! Nhanh mau đi trở về đi, về muộn cắt đồ ăn của ngươi! Độc Lang ngươi cũng đi đi!
Mặc dù Độc Lang không biết Phương Chính muốn làm cái gì, có điều thấy Phương Chính nghiêm túc như thế, nào dám trì hoãn, lập tức chạy.
Đây cũng là lần đầu tiên Phương Chính thấy tốc độ chạy chân chính của Độc Lang, tốc độ kia, Độc Lang như một đạo tia chớp bạc xông ra ngoài!
Phương Chính vô cùng ngạc nhiên nói:
-Đây là xe thể thao bên trong loài sói!
Sau đó hắn không có suy nghĩ tốt: “Không biết thêm cái cái yên, cưỡi như thế nào...”
Có điều Phương Chính cũng ngẫm lại, mặc dù ăn Linh mễ, uống vô căn tịnh thủy có thể không ngừng cải thiện thân thể sinh linh, nhưng sói chính là sói.
Phương Chính thật sự muốn đặt mông lên ngồi, Phương Chính cũng không biết nó có thể chịu đựng được hay không?
Trời vừa sáng, con khỉ tự giác quét sân, nghe được tiếng la của Phối sủng, sau đó thấy Độc Lang vui vẻ chạy xuống núi, mặc dù không rõ tình huống gì, có điều vẫn đi theo.
Mà Phương Chính thì cầm điện thoại lên, gọi cho Tống Nhị Cẩu.
-Mượn cuốc? Đi! Cậu để bọn họ tới đi, cuốc tôi đặt trong nhà. Phương Chính trụ trì, nếu không yên tâm, để tôi mang lên cho cậu?
Tống Nhị Cẩu nói.
-Không cần, để bọn nó cầm đi.
Phương Chính lập tức cự tuyệt, bây giờ đã đầu xuân, chính là thời điểm ngày mùa.
Nhất Chỉ thôn không giống những thôn khác, bây giờ rất nhiều thôn đều hưởng ứng kêu gọi quốc gia, đem ruộng nước đổi thành ruộng cạn, không trồng lúa nước, tất cả đều trồng bắp ngô.
Nhưng mà tất cả thôn dân Nhất Chỉ thôn vẫn lựa chọn tiếp tục trồng lúa nước, có điều Nhất Chỉ thôn cũng có chỗ khó.
Đó chính là, đất khu vực này nhiều cát, mặc kệ mưa lớn thế nào, chẳng mấy chốc sẽ rót vào dưới mặt đất, trên mặt đất muốn nước đọng lại, phi thường khó khăn.
Cứ như vậy, Nhất Chỉ thôn muốn trồng lúa nước, tự nhiên không thể chỉ dựa vào trời mưa, còn cần người dân chủ động đi bơm nước.
Cũng bởi thôn này quá mức vắng vẻ, giếng sâu cải tạo còn chưa bao trùm đến Nhất Chỉ thôn, cho nên phương thức mọi người bơm nước vẫn rất phân tán, nhà nào lo nhà ấy.
Bên cạnh ruộng nhà nào nhà nấy đều có giếng nước, trên kệ đặt máy bơm nước, sau đó khởi động bơm.
Phương pháp này nhìn rất hiện đại, nhưng vấn đề là, máy móc sẽ tắt máy, máy móc sẽ hỏng, máy móc cần thêm xăng, cho nên các thôn dân phải cam đoan việc bơm nước này không bị gián đoạn, chỉ có thể ngày đêm canh giữ bên cạnh, cơ hồ không cách nào về nhà. Mà việc này, đều rơi vào đầu người đàn ông mỗi nhà, lập thêm cái lều, ăn một bên ruộng, ban đêm chiến con muỗi, ban ngày chiến mặt trời, phơi gió phơi nắng, khổ không thể tả.
Người phụ nữ trong nhà cũng không khá hơn chút nào, tất cả công việc trong nhà đều một tay họ làm, trông con, nấu cơm, đưa cơm, hơn nữa có thời gian đều phải đi hỗ trợ.
-------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long