Chương 260: Nghĩ Tôi Là Kẻ Ngu?
Độc Lang lại thêm nhanh, lại vượt qua!
Sau mấy lần tăng tốc, Giang Diệp như gặp quỷ, kêu lên:
- Mẹ nó! Con chó chết này lại chạy với tốc độ một trăm ba mươi lăm km/h! Tôi không nằm mơ chứ?
Cô gái kia thì tựa vào thành ghế, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, kêu lên:
-Chậm một chút, chậm một chút...
Cùng lúc đó, bên cạnh ruộng lúa mênh mông trước mặt, có hai cha con ngồi chỗ kia, lấy ra hai dưa leo trong giếng sâu.
Đứa con hỏi cha, nói:
-Bố, mỗi ngày cha thường xem chương trình thế giới động vật, vậy con hỏi bố, trên thế giới này, động vật nào chạy nhanh nhất?
Người cha nghe xong, cười ha ha nói:
-Cái này con không làm khó được bố rồi, cái gì chứ những thứ liên quan đến động vật này, bố tuyệt đối là chuyên gia, sinh viên bình thường cũng không sánh nổi bố. Động vật chạy nhanh nhất trên thế giới này, đương nhiên là báo săn, tốc độ kia nhanh nhất có thể đạt tới một trăm ba mươi km/h! Tuyệt đối là vua tốc độ lục địa!
Đứa con đang muốn tán dương hai câu, vừa nghiêng đầu, con mắt thẳng, theo bản năng hỏi:
-Cha ơi, vậy con chó kia chạy tốc độ bao nhiêu?
-Chó? Chó chính là phế vật, nếu nói đến chạy, vẫn phải nhắc đến tổ tiên sói của chúng rất trâu bò, tốc độ tầm sáu mươi km/h. Trọng điểm chính là tính nhẫn nại của sói. Thân thể thì tương đối phế, chạy không nhanh, sức chịu đựng cũng kém...
Người cha đang nói đến đây, nghe được tiếng động cơ truyền đến, nhíu mày mắng:
-Đứa nào thất đức tìm đường chết như vậy, trên đường hẹp hẹp này đòi đua xe? Chán sống sao?
Người cha vừa nghiêng đầu đã trợn tròn mắt!
Chỉ thấy một chiếc xe bán tải đi như bão táp, tốc độ siêu nhanh, như đi trên cao tốc!
Càng quỷ dị chính là, một con sói lại chạy nhanh hơn cái bán tải kia!
Miệng rộng mở ra, đầu lưỡi theo gió loạn vung, ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc, bốn cái móng vuốt mở rộng bước chân, chạy như bay!
Xe bán tải và Độc Lang đang gào thét đi qua!
Người con hỏi:
-Bố ơi, đây là báo săn?
Phụ thân: “%... # $#...”
Đúng lúc này, một cái bóng màu trắng thoáng một cái đã đi qua, để hai cha con này há hốc mồm trợn tròn mắt.
Tăng y rộng rãi theo gió bay múa, bước chân chậm rãi phóng ra, tốc độ lại nhanh đến dọa người! Tựa hồ không hề thua kém gì xe bán tải và sói, từ đầu đến cuối duy trì khoảng cách như vậy.
-Bố, bố ơi, đây là hai con báo săn sao? Làm sao trông không có lông?
Đứa bé ngu ngơ hỏi.
Trong lòng người cha thì đang gào thét, hắn cũng muốn hỏi, kia là báo săn a? Mặt mũi này đánh cũng quá hung ác, vừa nói sói chạy không nhanh, vừa nói nó là cặn bã…
Người cha lẩm bẩm một mình, đây không phải mơ! Nhưng mà, ai có thể giải thích cho hắn một chút, đây rốt cuộc là tình huống gì? Chẳng lẽ tiết mục trên đài truyền hình đều là giả?
Giờ khắc này người cha bắt đầu hơi hoài nghi cuộc sống.
Có điều có người so với hắn càng hoài nghi cuộc sống hơn, đó chính là Giang Diệp!
-Mẹ ơi! Anh đã chạy hết ga rồi, con chó chết này làm sao vẫn còn có thể tăng tốc nữa!
Giang Diệp có chút muốn khóc, xe bản tải của hắn không tính là xe sang gì, chạy đến hơn một trăm ba mươi năm km/h đã gần như tối đa rồi.
Mặc dù hắn không phục, nhưng hắn không muốn lấy tính mạng ra đùa.
Lần không chú ý này, bạn gái Giang Diệp bỗng nhiên kêu lên:
-Cảnh sát giao thông...
Giang Diệp nghe xong, giật nảy mình, tranh thủ thời gian phanh lại, có điều chung quy là lão tài xế, mặc dù thấy cảnh sát giao thông, vẫn không dừng ngay, mà giảm dần tốc độ, tiếng thắng xe chói tai vang lên.
Cảnh sát giao thông vừa nghiêng đầu, lập tức vui vẻ, xuống dừng xe uống miếng nước, lại còn nhặt được một đầu thỏ chết đụng cây! Vẫy vẫy Giang Diệp tới đây, cười ha ha.
Hồn nhiên không nhìn thấy, hai bóng trắng đã sớm đi xa...
-Tốc độ tối đa cho phép đường này là bốn mươi, cậu chạy hơn một trăm cây/h, cho cậu hai cánh đại bàng, chắc cậu muốn bay lên trời rồi?
Cảnh sát giao thông tiến tới nói.
-Đồng chí cảnh sát giao thông ơi, anh nghe tôi giải thích. Chuyện này không thể trách tôi, nguyên bản tôi đi chỉ bốn mươi km/h, kết quả lại có một con chó chạy qua xe tôi, một mực xoay mông trước xe tôi, anh nói xem, tôi có thể nhẫn nhịn? Tức quá, nên. . . Tôi một phát đạp chân ga hết cỡ, tăng tốc.
Giang Diệp tranh thủ thời gian giải thích.
-Chó? Cậu cùng chó phân cao thấp? Con chó có thể chạy năm mươi, sáu mươi km/h?
Cảnh sát giao thông hỏi.
-Vấn đề là con chó kia chạy nhanh a, về sau con chó kia chạy hơn một trăm ba mươi, tôi còn không thể đuổi kịp nó? Nếu không vì đuổi nó, tôi đã sớm giảm tốc rồi.
Giang Diệp nói.
Cảnh sát giao thông một mặt nghiêm túc nhìn Giang Diệp nói:
-Anh nên xuống đây kiểm tra nồng độ cồn đi, chó chạy một trăm ba? Cậu nghĩ con chó kia là Chó tia chớp hay là chó siêu nhân?
-Tôi thật sự không uống rượu! Tôi đang nói thật, không tin có thể hỏi bạn gái tôi.
Giang Diệp kêu lên.
-Thật sự xin lỗi, tôi không phải bạn gái của anh, tính tình của anh, ha ha... Bái bai!
Bạn gái Giang Diệp nói xong, quay người, oa một tiếng mở nôn...
Cô tự hứa đời này sẽ không đi xe cùng tên hỗn đản này, mất mạng!
Cảnh sát giao thông một mặt đồng tình nhìn Giang Diệp, Giang Diệp ủy khuất nói:
-Tôi đang nói sự thật, thật sự có một con chó chạy một trăm ba, còn có một tên hòa thượng, theo sát phía sau… Không phải, đây là ánh mắt gì?
-Cậu nghĩ tôi là đồ đần? Chó chạy một trăm ba? Cậu lên mang điều tra xem, chó có thể chạy bao nhiêu! Cậu đừng nói hươu nói vượn, có chuyện gì, chúng ta lên đồn giao thông giải quyết tiếp. Tôi nghi đầu óc của cậu có vấn đề, không thích hợp tiếp tục điều khiển...
Cảnh sát giao thông nói.
Giang Diệp một mặt khổ sở, hắn thề, hắn nói là sự thật! Thế nào không ai tin đâu?
Mặc kệ Giang Diệp ở phía sau không may, hiện tại, có người muốn xui xẻo!
-Vương tỷ, chị lái nhanh lên một chút, nếu không người trong thôn đuổi đến thì phiền toái. Vật nhỏ này cũng không thành thật, mạnh mẽ ép nó uống thuốc ngủ, hẳn không giữ được bao lâu.
Người phụ nữ mặt nhọn, trên cằm có nốt ruồi thúc giục nói.
-Thúc cái gì? Bọn họ đều làm việc trên ruộng, mà chúng ta đã điều tra rồi, số nhà có xe trong thôn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tốc độ này của chúng ta đã rất nhanh rồi, nếu nhanh quá dễ gây nên phiền toái. Không thấy tên cảnh sát giao thông vừa rồi sao? Nếu như bị bắt được, chúng ta nên làm thế nào?
Người phụ nữ hơi mập, da vàng như nến, khăn trùm đầu, một thân mặc áo sơ mi nói.
-Em cũng không biết xảy ra chuyện gì, mí mắt nhảy loạn, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện.
Người đàn bà có nốt ruồi nói.
-Không có chuyện, đã nhiều năm như vậy, chị mày mưa gió từng trải qua đủ, một đứa bé mà thôi, đâu phải chuyện lớn gì? Không nên hoảng hốt.
Người đàn bà mập mạp nói, khi đang nói chuyện lại đi qua một cái thôn.
-Vương tỷ, em không phải chị, mới vào nghề, thấy hơi hoảng hốt.
Người đàn bà có nốt ruồi nói.
-Em gái, vừa làm thì cảm thấy như vậy, nhưng làm nhiều sẽ thành thói quen thôi.
Vương tỷ nói.
-Vương tỷ, chúng ta bán những đứa trẻ này đi đâu? Chúng có thể bị hại hay không?
Người đàn bá nốt ruồi nói.
-----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long