Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 259: Người Và Sói Phân Cao Thấp

Chương 259: Người Và Sói Phân Cao Thấp


         - Nói nhanh lên, nói nhiều lời vô dụng làm gì?
Lữ Huy nghe xong có đứa trẻ bị bắt cóc, lập tức cắt lời Lữ Lương, đồng thời chuẩn bị tất cả các công cụ.
Lữ Huy lên tiếng, sau đó một bên báo cáo công việc, một bên chạy về nhà...
Phương Chính thấy cảnh sát bên này đã làm việc tốt, nhưng không ngừng lại, mang theo Độc Lang, con khỉ, con sóc đi vào nhà Tôn Tiền Trình.
Tôn Tiền Trình không ở nhà, trong nhà không ai, có điều cửa phòng không khóa. Phương Chính vào phòng, dạo qua một vòng, tìm được đồ chơi của Manh Manh, đưa cho Độc Lang nói:
-Lần này cần nhờ vào ngươi, ngươi mau mau dựa vào cái mùi này, tìm nó! Tìm được, thêm đồ ăn, không tìm thấy, cắt khẩu phần nửa tháng!
Độc Lang nghe xong, hai mắt lật một cái, đây là nghĩa vụ lao động của nó, xuất thủ trượng nghĩa, thế nào lại biến thành bóc lột sức lao động đúng không? Có điều Độc Lang vẫn cố gắng ngửi ngửi mùi của Manh Manh.
Khướu giác của Độc Lang lợi hại xa xa hơn sói phổ thông, so với chó còn mạnh hơn nhiều, hơn nữa thân thể được vô căn tịnh thủy, Linh mễ ngày đêm tẩy lễ, tất cả kỹ năng đều đã siêu việt loài sói.
Cho nên vừa ngửi đã có thể nhớ kỹ mùi vị kia.
Độc Lang ngửi hương vị, lập tức chạy ra ngoài, Phương Chính đuổi theo, sau khi hít hà, bắt đầu vòng qua thôn, đi qua sông, xuyên qua đường đất trên ruộng lúa.
Đến nơi này Độc Lang ngẩng đầu nhìn phương xa nói:
“Bọn hắn hẳn ngồi xe đi, trụ trì, ta chạy, ngài có thể đuổi theo?”
Phương Chính ngạc nhiên, ngẫm lại tốc độ của Độc Lang, hắn thoạt nhìn, hơi… không đủ!
Đúng lúc này, Phương Chính cắn răng một cái:
-Hi vọng vận khí không nên quá kém, Thần Cảnh Thông, mở!
Sau một khắc trong đầu Phương Chính xuất hiện bốn chữ lớn: “Súc Địa Thành Thốn!”
Phương Chính xem xét, lập tức cười nở hoa, cười to nói:
-Không ngờ là môn thần thông này, ha ha… Cái này có thể! Độc Lang, chạy đi! Bần tăng theo kịp! Con khỉ, ngươi trở về chùa miếu trông nhà đi.
Con khỉ trên đất bằng vô luận như thế nào đều không thể đuổi kịp Độc Lang, đi theo cũng không mang lại tác dụng lớn, thế là gật gật đầu trở về. Còn con sóc, tên này gắt gao bám lên tai Phương Chính, hiển nhiên nó không muốn trở về, cũng muốn tham dự hành động cứu Manh Manh.
Phương Chính ngẫm lại con sóc đi theo cũng có thể hữu dụng, rốt cuộc cho nó theo.
“Trụ trì, đuổi theo nha!”
Độc Lang nói xong, mở hai chân ra chạy như điên.
Phương Chính hít sâu một hơi, bốn chữ lớn trong đầu lóe ra kim quang, Phương Chính vừa nhấc chân, chỉ cảm thấy bốn phía phong thanh rung động, tốc độ nhanh dọa người! Hết lần này tới lần khác trong mắt hắn, hắn đi như đi bộ, từng bước từng bước đi thoạt nhìn không nhanh lắm, cảm giác kia như xe đua công thức F1.
Hôm nay tâm tình của Giang Diệp không tệ, đi du xuân, ăn một chút đồ nướng, chỉ cảm thấy ngày tháng này càng ngày càng thư thái.
Đang lái xe đột nhiên phát hiện gương chiếu hậu có đồ vật gì đó xuất hiện, làm một tài xế tiêu chuẩn, tự nhiên có ánh mắt!
Lúc này bằng năng lực nghề nghiệp, hắn liếc mắt có thể biết được đó là thứ gì, nhìn có nguy hiểm hay không, sau đó lại lái xe, nhưng mà...
-Mẹ nó, đây là cái quỷ gì? Kia là sói hay chó? Lại còn muốn vượt qua?
Giang Diệp kêu to.
Bạn gái Giang Diệp nghe vậy, hiếu kì quay đầu nhìn lại, kêu theo:
-Trời ạ, con chó này chạy thật nhanh! Đằng sau còn có một tên hòa thượng chạy… Ách, hắn tựa hồ đang đi…
-Làm sao có thể? Ách, giống như... Thật giống đang đi, thế nhưng mà, hắn sao có thể đuổi kịp xe của chúng ta?
Giang Diệp một mặt mộng bức nói.
Bạn gái Giang Diệp lắc đầu nói:
-Không biết, có điều hòa thượng này, rất đẹp trai…
-Phi, tóc đều không có, lấy đâu đẹp trai? Nhìn anh nè!
Giang Diệp đạp chân ga, tiếng động cơ rít gào lên.
Độc Lang đang chạy, chợt thấy chiếc xe sắp bị nó vượt qua lại gào lên, tăng tốc chạy hết tốc lực?
“Ai nha, thích đua xe sao? Nhìn ta đây!”
Độc Lang mở ra miệng rộng, lè lưỡi, bốn cái móng vuốt triệt để mở rộng bước chân.
Gia tốc, gia tốc, lại thêm nhanh!
Sau lưng, Phương Chính thấy Độc Lang đột nhiên gia tốc, hơi chuyển động ý nghĩ một chút cũng đi theo, có điều vấn đề tới, tốc độ lúc trước của hắn chỉ tiêu hao một điểm công đức một ngày!
Hiện tại đã biến thành hai điểm công đức một ngày, giá tiền này… Thật đau lòng!
Có điều nghĩ đến chạy nhanh có thể cứu được Manh Manh, hắn vẫn cắn răng chịu đựng!
Công đức còn có thể kiếm lại được, nhưng nếu Manh Manh bị người ta lừa bán đi rồi, đây chính là tiếc nuối cả đời của hắn.
Giang Diệp đạp chân ga hết cỡ, cười ha ha nói:
-Động vật chính là động vật, còn muốn tranh tài với ô tô, thật sự đùa mà!
Lời nói vừa mới dứt, một thân ảnh màu trắng xuất hiện phía trước, Giang Diệp trợn to tròng mắt nhìn kỹ lại, rõ ràng là con chó trắng kia!
Nhìn lại tốc độ xe một chút, trọn vẹn bảy mươi km/h!
Trên đường nhỏ nông thôn đi như thế đã là quá nhanh rồi, kết quả con sói này lại vượt qua xe hắn!
Hắn nào biết, đây đã không phải sói bình thường, mặc dù vẫn chưa thành tinh, nhưng ngày đêm ăn Linh mễ, uống vô căn tịnh thủy, nghe kinh văn, hấp thu phật khí, đã coi như là chủng loại biến dị cường hóa rồi.
-Trời ạ, súc sinh cũng muốn nhanh hơn ta? Ta không tin, đại bảo bối của ta còn không chạy nhanh bằng một đầu súc sinh.
Hôm nay Giang Diệp mới hẹn hò với bạn gái, ra đi dạo, hóng gió một chút, ăn chút đồ nướng, bồi dưỡng tình cảm, tranh thủ sớm ngày kết hô.
Kết quả một con sói đến ganh đua với hắn, há có thể nhịn?
Thế là Giang Diệp lại tiếp tục đạp chân ga, oanh một tiếng, động cơ xe bán tải phát ra tiếng kêu to, tốc độ tăng lên trên 80 km/h!
Bạn gái Giang Diệp thì hơi lo lắng một chút, nói:
-Anh đi chậm một chút thôi, đường này quá hẹp, vạn nhất có xe đối diện đến, sẽ nguy hiểm!
-Yên tâm đi, anh làm lái xe đã lâu năm rồi, anh rất quen đường này, đây là vùng đất bằng phẳng, nếu có xe đến, anh có thể phát hiện từ xa, đến lúc đó giảm tốc độ là được.
Giang Diệp tự tin nói, trước mặt người yêu, đàn ông sao có thể nói không làm được?
Mặc dù tốc độ hơi nhanh, mặc dù có chút lo lắng, nhưng nhất định phải kiên trì chống đỡ đến cùng!
Độc Lang chỉ cảm thấy bên cạnh có một trận gió thổi qua, tiếp đến là bụi mịt mù, làm bẩn hết lông nó, nó lập tức tức giận:
“Ngươi, cái hộp sắt kia cũng dám tranh đoạt uy phong với ta? Thật sự sói gia không phát uy, lại nghĩ ta là đồ tàn tật?”
Độc Lang tru lên một tiếng, trực tiếp tăng tốc, đạt đến vận tốc tám mươi km/h, thậm chí còn nhanh hơn.
Giang Diệp vừa gia tốc, vốn cho rằng hất Độc Lang đi rồi, kết quả lại thấy trong gương chiếu hậu xuất hiện thân ảnh màu trắng kia, đồng thời lần nữa đè ép hắn.
-Để tao xem, mày có thể chạy nhanh bao nhiêu?
Giang Diệp cũng tức giận, gia tốc, chín mươi km/h!
Độc Lang càng tức giận, sói gia đi công tác giải quyết việc công, còn muốn ở phía sau ngươi hít bụi? Đây không phải làm mất mặt Nhất Chỉ tự ta? Gia tốc gia tốc! Độc Lang lại đuổi theo!
Giang Diệp cũng tăng tốc theo!
------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất