Chương 263: Giết Tức Là Không Giết
Vương tỷ và người đàn bà nốt ruồi nhìn nhau, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng vẫn cẩn thận hồi ức, lại không thấy chỗ nào có gì không đúng.
Hai người thuận lợi về tới Xuân Thành, một hồi đã có người tới nhận đứa trẻ, còn lại không liên quan gì đến hai người, chỉ chờ lấy tiền là được.
Càng nghĩ càng phát hiện, ký ức vừa rồi rất mơ hồ, ký ức hiện tại mới là thật.
Vương tỷ nhìn thời gian, cau mày nói:
-Đến giờ này rồi sao người vẫn chưa đến? Có nhận hàng hay không?
Phương Chính đứng một bên nghe xong, thế mới biết, những người này giao dịch sớm hơn nhiều so với hắn nghĩ, thế là hắn lập tức an bài người đến nhận hàng.
Lời vừa dứt, cửa phòng có tiếng gõ cửa.
Phương Chính cũng ngẩng đầu nhìn cửa phòng, hắn cũng muốn biết, người nhận hàng trong lòng Vương tỷ sẽ là loại người gì?
Vương tỷ lập tức đi tới cửa, hỏi một câu ám ngữ, trong đầu cô lập tức xuất hiện một đáp án có sẵn, Phương Chính trực tiếp lấy ra, để người bên ngoài nói.
Vương tỷ nhẹ nhàng thở ra, mở cửa phòng, Phương Chính rốt cục thấy rõ ràng dung mạo người đi vào, người kia là một người phụ nữ trẻ tuổi mặc đồ hiệu, cũng rất xinh đẹp.
Chỉ là, Phương Chính làm sao cũng không ngờ, một người phụ nữ như vậy lại có thể làm ra chuyện không bằng súc sinh này!
-Ngô, cuối cùng cô đã đến, người ở đằng kia, cầm... Cầm... Đầu của tôi làm sao choáng như vậy…
Vương tỷ đang nói chuyện, bỗng nhiên ôm đầu, sau đó hai mắt khẽ đảo ngã trên mặt đất.
Đồng thời mộng cảnh vỡ vụn, Phương Chính nhìn Vương tỷ đã bởi mất quá nhiều màu mà chết đi, còn nữa người đàn bà nốt ruồi kia cũng chết trước một bước, khẽ lắc đầu, chắp tay trước ngực, yên lặng niệm một câu:
-A Di Đà Phật, giết tức là không giết, không giết tức là giết, vạn ác cuối cùng cũng có báo, không phải không báo, mà chưa tới báo!
Phương Chính nói xong, ôm chặt Tôn Manh Manh vào trong ngực, sau đó vỗ vào đầu Độc Lang nói:
-Đi.
Lần này, Phương Chính và Độc Lang không theo đường cũ trở về, mà trực tiếp đi qua ruộng đồng, thẳng đến Nhất Chỉ sơn.
Phương Chính mới đi, một chiếc xe bán tải lái tới.
Giang Diệp một mặt khổ sở ung dung lái xe, đằng sau có một chiếc xe của cảnh sát giao thông, trong lòng càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng tức giận, nếu không phải con chó trắng đáng chết kia, hắn đến mức đó sao?
Hại hắn bị phạt tiền, hại hắn bị bắt, hại hắn bị thu bằng lái?
Đang lúc trong đầu Giang Diệp đang oán niệm trùng trùng, chợt thấy ven đường có hai người đang nằm, trên có linh kiện gắn máy vỡ vụn, không nhìn cũng biết, đây là xảy ra tai nạn xe cộ!
Quả nhiên, phía sau cảnh sát giao thông lập tức vượt qua xe hắn, ngừng lại, chạy xuống thăm dò tình huống.
Giang Diệp thấy vậy, cũng chạy xuống, hỏi:
-Kiểu gì?
Cảnh sát giao thông thuần thục xem xét tình huống nạn nhân, sau đó lắc đầu nói:
-Chết rồi, nhìn hiện trường tình huống đã biết chiếc xe gắn máy này cũng đua xe, tốc độ không hề chậm hơn cậu, nếu không chiếc xe này cũng không đến mức như vậy.
Giang Diệp nghe xong, bị hù toát mồ hôi lạnh, vừa mới còn tức giận bị cảnh sát giao thông bắt, nhìn hai người trước mắt, lập tức hết tức giận, âm thầm may mắn bản thân kịp hạ tốc độ xuống, bằng không hắn… Chỉ tưởng tượng thôi, toàn thân Giang Diệp đã rét run, thầm kêu may mắn.
Cảnh sát giao thông đem tình huống ghi chép, đồng thời bắt đầu báo cáo, ảnh chụp cũng được gửi về trụ sở…
Cùng lúc đó, Lữ Lương đang ở nhà.
-Là cái này?
Lữ Huy cầm lấy bức chân dung được phách thảo ra, đưa cho Lữ Lương nhìn.
Lữ Lương vỗ bàn một cái, kêu lên:
-Hắc! Quá giống! Chính là bộ dáng này, có điều mặt cần gầy hơn một chút nữa.
Lữ Huy gật gật đầu, sửa chữa lại cầm lên:
-Như thế nào?
-Không sai, chính là hai người đàn bà này! Bố, lần này con thật phục bố.
Không sai, chính là hai nữ.
Lữ Huy cười mắng:
-Tiểu tử thúi, lần sau tìm máy tính đi, đừng tìm ta.
-Máy tính không được, còn phải dựa vào bố, ha ha…
Lữ Lương cười to nói.
Lữ Huy cũng rốt cục toát ra nụ cười vui mừng, vẽ chân dung tội phạm cả đời, được nhiều người sùng bái cũng bị nhiều người khinh bỉ, nhưng hắn không thèm để ý, nhưng con trai hắn lại chướng mắt việc của hắn, để trong lòng hắn thật sự không thoải mái!
Rốt cuộc có một ngày, hắn dùng thực lực để con trai hắn phục, cảm giác này, thật tốt...
Lữ Lương chạy về cục cảnh sát, đem hai tấm chân dung vừa rồi tới, chỉ thấy một đồng đội đi đến, vỗ vỗ vai hắn nói:
-Nếu tôi không nhìn lầm, hai người kia hẳn chết rồi. Hai người kia vừa xảy ra tai nạn xe cộ, hai người này sắp chết rồi. Có điều không thấy đứa trẻ cậu nói kia…
Lữ Lương ngạc nhiên, cái này sao có thể? Chẳng lẽ lúc trước hắn nhìn thấy, đều là ảo giác?
Đúng lúc này, Vương Hữu Quý tới, vừa tiến đến vừa hô:
-Lữ Lương, tìm được người rồi! Manh Manh nói, hai người đàn bà này cố gắng nhét cho nàng một cái kẹo đường, sau khi ăn cái gì Manh Manh cũng không nhớ.
-Hai người đàn bà này? Là như vậy.
Lữ Lương lập tức lấy ra chân dung.
-Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây? Tôi vẫn chưa nhìn qua…
Vương Hữu Quý cười khổ nói.
-Đi, về Nhất Chỉ thôn.
Lữ Lương nhanh chân chạy ra ngoài, hắn rất muốn biết, người trên bức họa này có phải hai tên tội phạm kia không? Nếu như vậy, hắn không hề bị ảo giác, mà thật sự Phật Tổ hiển linh! Nếu không phải... Vậy coi như ảo giác đi.
Vương Hữu Quý thấy vậy, bất đắc dĩ đuổi theo.
Hai người lên xe gắn máy, chạy về Nhất Chỉ thôn.
Thời điểm Lữ Lương đem chân dung cho Tôn Manh Manh nhìn, Tôn Manh Manh bị hù vèo một cái núp sau lưng Tôn Tiền Trình, khóc oa oa một cái, hét lớn:
-Ba ba, con sợ… Chính là bọn họ, ô ô… Manh Manh không muốn đồ vật của bọn họ, ô ô…
Tôn Tiền Trình nhanh bế đứa trẻ lên, dỗ dỗ nói:
-Manh Manh ngoan, không sao, đây chính là bức tranh, không phải người.
Lữ Lương nghe xong, như bị sét đánh, đây lại là thật!
Lúc trước mặc dù hắn làm rất nhiều, mặc dù hắn làm nghề này đã lâu, nhưng từ đầu đến cuối đều lấy tâm thái chữa ngựa chết như ngựa sống, không ngờ, mộng cảnh kia lại là thật… Đây quả thực, không thể tưởng tượng nổi!
Có điều Lữ Lương vẫn lập tức lấy lại tinh thần, hỏi:
-Manh Manh làm thế nào trở về? Hai người xấu kia gặp tai nạn xe cộ, đều chết rồi. Đứa nhỏ này thoạt nhìn không bị thương…
Lữ Lương hồ nghi nhìn Tôn Manh Manh và Tôn Tiền Trình.
Tôn Tiền Trình lắc đầu nói:
-Tôi cũng không rõ, đứa nhỏ này từ trong nhà đi ra ngoài, mấy người hàng xóm thấy, nói cho tôi biết. Nếu không, tôi sớm chạy ra thôn, đuổi loạn theo.
Nói đến đây, trong lòng Tôn Tiền Trình vẫn cảm thấy sợ hãi, hắn chỉ có một đứa nhỏ này coi như bảo bối, nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, hắn chết mất.
Manh Manh lạc đường một nháy mắt, hắn phảng phất mất hồn, trong đầu ngoại trừ tìm Manh Manh, suy nghĩ gì đều không có.
-Thế này…
Lữ Lương nhìn chung quanh một chút.
--------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long