Chương 264: Cậu Muốn Cái Gì?
Thôn dân bốn phía đều lắc đầu, biểu thị không nhìn thấy có người nào bế Manh Manh về.
Đội thi công cũng lắc đầu, biểu thị cái gì cũng không thấy được.
Trong thôn xảy ra chuyện lớn như vậy, đội thi công cũng không nhàn rỗi, đều ném công việc trong tay, ra tìm người, sau khi biết Manh Manh đã an toàn về, cuối cùng mới yên tâm.
Đúng lúc này, Phương Chính tiến đến, mọi người thấy Phương Chính, Vương Hữu Quý lập tức nói:
-Phương Chính trụ trì, cậu có nhìn thấy người nào đưa Manh Manh vào phòng không?
Phương Chính quả quyết lắc đầu nói:
-Không.
Trò cười, hắn tự mình đưa vào phòng, tròng mắt lại không thể rời khỏi thân thể, hắn làm sao nhìn chính hắn đi vào phòng được!
Thấy Gặp Phương Chính lắc đầu, đám người cũng khó chịu, chuyện này rốt cuộc như thế nào đây?
-Chẳng lẽ Phật Tổ phù hộ? Hoặc có đại hiệp trượng nghĩa xuất thủ?
Tống Nhị Cẩu thuận thuận miệng nói, nhưng lại không biết, hắn kém chút nói trúng.
Có điều mọi người không nghĩ lời này của hắn là sự thật, nếu thật sự đại hiệp xuất thủ, khẳng định là người của thôn, sau khi biết chuyện Manh Manh xảy ra chuyện, người trong thôn đều trở về hỗ trợ tìm người, người ngoài tuyệt đối không thể thoát khỏi ánh mắt của người trong thôn.
Người trong thôn làm? Vấn đề là mọi người đều biết, ai chạy ra thôn, ai không ra, chỉ cần liếc qua thấy ngay…
Lữ Lương nghĩ càng sâu hơn, người có xe trong thôn chỉ có mấy nhà, chuyện vừa xảy ra, người ta đi bốn phương tám hướng tìm kiếm.
Mà những người đi ra ngoài đều trên đường tìm kiếm, thậm chí còn chưa đến chỗ hai con buôn xảy ra tai nạn, tính thế nào, cũng không phải bọn hắn.
Như vậy, chẳng lẽ chính là Phật Tổ phù hộ?
Nghĩ đến Phật Tổ, Lữ Lương theo bản năng nhìn về phía Phương Chính, Phương Chính thì mỉm cười với Lữ Lương, một mặt bình tĩnh, khiêm tốn, hòa khí.
Lữ Lương nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phương Chính, lại nhìn thân thể hơi gầy gò kia, khẽ lắc đầu.
Mặc dù thôn dân rất tôn kính Phương Chính, nhưng thời điểm hắn vào thôn, thấy Phương Chính, khi đó Phương Chính còn không rời khỏi thôn.
Dựa theo tuyến thời gian kia, tính khoảng cách hiện trường con buôn kia xảy ra chuyện, trừ phi Phương Chính lắp thêm hai cánh, bằng không tuyệt đối không thể cứu được người, lại trả người lại.
Thế là Lữ Lương bỏ đi ý nghĩ này, nói với đám người Vương Hữu Quý:
-Bất kể thế nào, đứa bé này trở về thì tốt rồi, tôi cũng yên lòng. Cái kia là cái gì, tôi đi về trước, có chuyện gì đến tìm tôi.
Tôn Tiền Trình tranh thủ thời gian đi ra ngoài đưa tiễn, bất kể nói thế nào Lữ Lương cũng tận tâm tận lực, không thể đưa tiền, hai câu cảm ơn, mời đi vẫn là điều cần thiết.
Đám người đi ra khỏi cửa, Phương Chính âm thầm thở một hơi, hắn lần nữa tăng tốc, nếu không thời gian kéo quá dài, thật đúng là dễ dàng xảy ra vấn đề. Nếu mọi người đều hỏi, Phương Chính cũng không dễ giải thích… Một người có thể chạy nhanh như vậy? Dưới tình huống bình thường, đương nhiên không có khả năng!
Lữ Lương đứng ngoài thôn, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Nhất Chỉ sơn.
Tinh quang trong mắt Phương Chính lóe lên, Nhất Mộng Hoàng Lương!
Lữ Lương chỉ thấy trên Nhất Chỉ tự xuất hiện một tôn Phật ảnh to lớn, trong nháy mắt đó, hắn kém chút quỳ xuống! Có điều cuối cùng không phải tín đồ, không quỳ gối, chỉ kêu to trong lòng:
“Lại xuất hiện, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì rồi?”
Quả nhiên, sau một khắc, Lữ Lương xuất hiện trước mặt một người, một người phụ nữ trẻ trung ăn mặc rất thời thượng, rất xinh đẹp, cười cũng rất đẹp.
Có điều trên đình đầu người này có mấy chữ để Lữ Lương sợ ngây người, rõ ràng viết: “Bọn buôn người!”
-Cái này... Cái này Phật Tổ không nên chỉ điểm một chút, sau đó để cho tôi lĩnh hội? Đây quá trực tiếp đi…
Lữ Lương một mặt im lặng nói.
Sau một khắc hình tượng biến mất, Lữ Lương nhìn Nhất Chỉ thôn, sau đó lắc đầu, lên xe gắn máy, đi về nhà, lần nữa nhờ lão cha vẽ một bức chân dung.
Trải qua một tháng âm thầm tra, Lữ Lương rốt cục nắm giữ đầy đủ chứng cứ, sau khi báo cáo, Thành phố Hắc Sơn báo cáo Bộ Công an, liệt vụ án này vào vụ án trọng điểm cấp quốc gia!
Sau ba tháng, điều tra trải rộng khắp cách tỉnh thành trên đất nước, tội phạm trong đường dây buôn bán trẻ em này đều bị nhổ cỏ tận gốc, số lượng trẻ em qua tay bọn hắn trục lợi đã đến mấy trăm đứa! Trong lúc nhất thời chấn động cả nước!
Lúc này tòa án xét xử toàn bộ đường dây này, cuối cùng năm tên cầm đầu tổ chức đường dây này đều bị xử tử hình.
Những người đồng phạm khác, thấp nhất xử mười lăm năm tù có thời hạn, tiếp theo là tù chung thân.
Đồng thời đại lượng tư liệu về những đứa trẻ bị bọn hắn bán đi nhanh chóng được thu thập, hành động giải cứu những đứa trẻ bị buôn bán này bắt đầu…
Có điều thời điểm đó Lữ Lương, lại rơi vào tình huống vô cùng quẫn bách, căn cứ hắn điều tra, Vương tỷ, người đàn bà nốt ruồi chết không phải đơn giản do tai nạn xe cộ.
Căn cứ lời khai của một viên cảnh sát giao thông và một người lái xe tên là Giang Diệp, còn có khẩu cung của hai cha con ven đường, đều chỉ ra, ngày đó hoàn toàn thấy được một tên hòa thượng đầu trọc và một con chó trắng lớn phi nước đại trên đường, tốc độ nhanh chóng, không thể tưởng tượng!
Lữ Lương có một suy đoán hơi to gan, đồng thời trở về nói cho bố hắn Lữ Huy biết, kết quả Lữ Huy lại hỏi hắn một câu:
-Con điều tra chuyện này có ý nghĩa gì không?
Lữ Lương ngạc nhiên, đúng vậy, có ý nghĩa gì? Người đáng chết chết rồi, người nên bắt bị bắt rồi, người nên cứu cũng được cứu, công đức viên mãn, cần gì phải điều tra những thứ không liên quan này? Thế là, Lữ Lương tiêu hủy tất cả những tư liệu kia đi…
Mà khi sau khi cảnh sát giao thông, Giang Diệp bọn họ biết chết là người xấu buôn bán trẻ em, lại liên tưởng đến lời hỏi thăm của Lữ Lương, đều ý thức được vấn đề có thể sẽ phức tạp. Kết quả không mưu mà hợp, tập thể ngậm miệng, mặc kệ ai hỏi, chỉ trả lời đều không thấy hòa thượng hay chó gì, nếu hỏi ghê quá, nói có thể do hoa mắt.
Có điều đây đều là chuyện sau này, Phương Chính nhìn Lữ Lương nhanh chóng đi, lúc này mới từ chuồng heo một gia đình thò đầu ra.
Mặc dù Nhất Mộng Hoàng Lương lợi hại, nhưng khoảng cách quá xa, cũng không được, dù sao không có Linh phù định vị, vẫn không cách nào làm được.
Nhà này không nuôi heo, nhưng trong chuồng heo chất không ít cám, mùi hôi không chịu nổi, Phương Chính mau chóng rời chuồng heo, về núi.
Trên đường, Phương Chính bỗng nhiên mở miệng nói:
-Hệ thống, lần này cảm ơn ngươi.
Nhưng mà hệ thống lại không lên tiếng.
Phương Chính bật cười lớn, cũng không nhiều lời cái gì. Lần này có thể thuận lợi cứu Manh Manh, tuyệt đối không phải may mắn. Thần Cảnh Thông có không thể dự đoán ngẫu nhiên, Phương Chính không tin, hắn tùy tiện vừa mở, có thể mở ra thần thông Súc Địa Thành Thốn thích hợp để truy đuổi đám người kia.
Mặc dù hệ thống không lên tiếng, nhưng Phương Chính tin tưởng, trong này khẳng định có nó giúp đỡ.
Có điều nó đã không muốn lãnh công trạng này, hắn không cần nói nhiều, lập tức hỏi tránh đi:
-Hệ thống, phần thưởng của bần tăng thế nào rồi? Có phải ngươi quên mất hay không?
“Ngươi muốn ban thưởng cái gì? Là muốn nguyên bộ, hay nguyên kiện?”
Hệ thống đột nhiên hỏi.
Phương Chính ngạc nhiên:
-Ý gì?
----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long