Chương 269: Người Không Cứu Được (Hạ)
Quan Bình lại nhìn Phương Chính, lập tức giật nảy mình! Trước mắt Phương Chính không còn, thay vào đó là một người mặc áo trắng, một người phụ nữ từ bi ngồi trên đài sen, phía sau phật luân sáng lên! Quan Bình cơ hồ theo bản năng kêu lên:
-Quan Âm Bồ Tát?!
Trước mắt tự nhiên không phải Quan Âm Bồ Tát, mà Phương Chính biến hóa. Phương Chính mỉm cười, không gật đầu cũng không lắc đầu, mà khẽ cười nói:
-Trong tay bần tăng có một viên đan dược, tên là: Vong Vật đan. Nếu thí chủ ăn nó, có thể coi nhẹ tất cả tiền tài, không màng danh lợi. Như vậy, dụ hoặc tiền bạc như lời thí chủ nói tự nhiên sẽ tiêu tán, rời bỏ thí chủ. Nhưng thí chủ phải biết rằng, nếu thí chủ cự tuyệt dụ hoặc kia, tất cả những thứ hiện tại của thí chủ đều biến thành quá khứ. Đi con đường nào, thí chủ tự chọn đi?
Quan Bình ngạc nhiên, không ngờ Quan Âm Bồ Tát lại lấy ra loại đan dược này, cô lén cấu bắp đùi, đau, không phải mơ! Đây không phải mơ, như vậy tất cả đều là thật, Bồ Tát là thật, đan dược cũng là thật!
Nghĩ đến chỗ này, tâm Quan Bình trực tiếp nhảy loạn, tốc độ tim đập càng lúc càng nhanh, con mắt rơi trên Vong Vật đan, ánh mắt sáng tối chập chờn, hiển nhiên trong lòng của cô đang kịch liệt giãy dụa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Phương Chính không hề thúc giục đối phương, cứ như vẫn bình tĩnh chờ.
Mười phút, hai mươi phút, một giờ...
Mà sâu trong nội tâm của Quan Bình không ngừng tự hỏi một vấn đề, nếu như trở lại quá khứ, cô có thể trở về?
Không có biệt thự, không có xe thể thao, không có các loại túi xách hàng hiệu... Không còn cái gì nữa, trở lại tầng hầm kia, mang theo đống quần áo rẻ tiền, sợ bị người ta cho rằng là hàng giả… Nghĩ tới những thứ này, Quan Bình không nhịn được run rẩy một chút.
Thế nhưng là, nếu như không ăn đan dược này? Hiện tại cô vẫn có những thứ này, nhưng cái cô mất chính là thanh danh, tiếng xấu hám giàu sẽ một mực treo lên đầu cô. Nếu đối phương quăng cô đi, coi như cô lấy được chút tiền, nhưng thanh danh này chỉ sợ vĩnh viễn không rửa sạch.
Nhưng thanh danh thật sự quan trọng như vậy sao? Mục đích bản thân cô đến đây, thật sự vì trở lại quá khứ?
Đáp án là khẳng định! Cô không muốn trở về, cô tới đây nói những này, vẻn vẹn vì... Không tìm ra người nào, không tìm ra người nào sẽ truyền chuyện của cô ra, kể ra mà thôi, tìm kiếm sự tán đồng của đối phương mà thôi.
Chỉ cần có một người công nhận, cô có thể triệt để buông ra, liều lĩnh theo đuổi điều bản thân muốn! Chỉ là, cô không ngờ, sàng chọn vô số lần, cuối cùng chọn được Bồ Tát, cô thật sự sàng chọn vô số lần, cuối cùng chọn được Bồ Tát.
Cô không muốn để cho Bồ Tát biết được bản thân là một người hàm giàu, xấu…
Phương Chính nhìn Quan Bình, trong lòng thở dài không thôi, khẽ lắc đầu, thu đan dược, nói:
-Hồng trần cuồn cuộn chính là Địa Ngục cuồn cuộn, dụ hoặc hay không tại tâm ta, đi con đường nào, chính thí chủ chọn đi.
Phương Chính nói xong, thu thần thông, Quan Bình chỉ thấy hoa mắt, Bồ Tát không thấy, người trước mắt, vẫn là tiểu hòa thượng trắng trẻo kia, hắn một mặt cười sáng lạng, bình tĩnh hiền hòa, ánh mắt xuyên thấu lá cây Bồ Đề kia, như từng con bườm bay lên người hắn, thoạt nhìn vô cùng thánh khiết.
-Thí chủ, còn nghi vấn gì nữa không?
Phương Chính hỏi.
-Ách, đại sư, ngài… Vừa mới?
Quan Bình không xác định Phương Chính có biết chuyện Quan Âm Bồ Tát hiển linh hay không, cho nên hỏi dò.
Phương Chính giả bộ, nói:
-Thế nào? Thí chủ vừa mới nói đến cái gì rồi?
Quan Bình lắc đầu nói:
-Không có việc gì, không có việc gì... Cái kia, Phương Chính đại sư, tôi còn có việc, cần đi trước.
Nói xong, Quan Bình đứng dậy, chật vật ra khỏi Nhất Chỉ tự, bước nhanh xuống núi.
Phương Chính nhìn bóng lưng Quan Bình, khẽ lắc đầu, nếu lúc trước, hắn khẳng định sẽ dẫn đạo Quan Bình lựa chọn trở lại quá khứ, nhưng hiện tại Phương Chính sẽ không.
Mỗi người đều cần trả giá đắt cho sự lựa chọn của bản thân, Phương Chính có thể làm, vẻn vẹn giúp cô ấy có một cơ hội nghiêm túc lựa chọn mà thôi.
Quan Bình ra Nhất Chỉ tự, cô mờ mịt ngồi trên xe, hiện tại cô đã hiểu tại sao Đổng Nguyệt Như để cô tìm đến Phương Chính.
Đổng Nguyệt Như cũng tốt, bác sĩ tâm lý kia cũng tốt, đã thấy rõ tâm tư cô, cô đã có quyết định, tìm bác sĩ tâm lý chẳng qua muốn tìm lý do an ủi thôi, hoặc tìm cho bản thân một cái lý do mà thôi.
Xuống núi, một chiếc Rolls-Royce đậu ở chỗ đó, Quan Bình nhìn trừng trừng lấy Rolls-Royce, suy nghĩ lại tất cả, cuối cùng thở dài ngồi lên Rolls-Royce, trong nháy mắt ngồi lên đó, cô cười, cô cười vì chính cô đã làm ra sự lựa chọn, đồng thời khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt, có lẽ đang khóc cho quá khứ bản thân đi.
Lái xe đi, trên núi, Phương Chính đứng bên bờ vực nhìn thấy màn này, khẽ lắc đầu, nói:
-Hồng trần như là Luyện Ngục, Luyện Ngục luyện lòng người, có người có thể từ Luyện Ngục trông thấy hi vọng, có người thì triệt để trầm luân. Địa Ngục ở trong lòng, tâm nhập Địa Ngục, thân nhập Địa Ngục, A Di Đà Phật...
Sau khi Quan Bình rời đi, không trở lại Nhất Chỉ tự nữa, có điều mấy tháng sau Phương Chính tìm được tin tức liên quan đến cô.
“Nữ minh tinh Quan Bình bị bạo lực gia đình, vẫn cười nói trước phóng viên: Cút!”
Nửa năm sau, Phương Chính nhận được một tin nhắn từ Wechat, đến từ Quan Bình:
“Đại sư, mặc dù tôi đã bỏ qua cơ hội trở lại quá khứ, nhưng tôi không hối hận, tôi chính là tôi, thà rằng ở trong biệt thự khóc thút thít còn hơn vui cười trong nhà thuê chật hẹp, tôi không hối hận…”
Ngày thứ hai, Quan Bình lần nữa lên tin tức, Quan Bình nhảy lầu...
-Đến chết đều không tỉnh ngộ, ai có thể cứu?
Bởi chuyện của Quan Bình, trong lòng Phương Chính cảm thấy mười phần khó chịu, nhìn xe sang trọng rời đi, Phương Chính lần nữa về chùa, ngồi trong Phật Đường, yên lặng niệm kinh văn.
Ngay thời điểm Phương Chính đang gõ mõ, tụng niệm kinh văn.
“Tinh! Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, Quan Thế Âm Bồ Tát gần nhất thu được một đồng tử mới, nhưng đồng tử dã tính khó thuần, Quan Thế Âm Bồ Tát đặc biệt đem nó sung quân đến Nhất Chỉ tự, giao cho trụ trì Nhất Chỉ tự Phương Chính quản giáo. Nếu có thể diệt dã tính, sát tâm, có thể quay về Nam Hải. Nếu không thể, vĩnh thế ở lại phàm trần. Nhiệm vụ hoàn thành ngẫu nhiên ban thưởng vật phẩm, tặng thêm một vạn điểm công đức.
Phương Chính nghe được ban thưởng kinh khủng kia, trọn vẹn một vạn điểm công đức, đơn giản nhiều phát nổ!
Có điều hắn lập tức kêu lên:
-Từ chối có được hay không? Hệ thống, ngươi đừng đùa, tên nhóc ngay cả Bồ Tát cũng không giải quyết được này lại ném cho bần tăng? Ngươi xác định bần tăng sẽ không bị hắn lột da rút xương, ném vào nồi nấu lẩu?
Hệ thống nói:
“Yên tâm, hắn chỉ là một đứa trẻ bình thường. Ân… Một đứa trẻ tuyệt đối bình thường.”
Lúc này Phương Chính mới thở phào nhẹ nhõm, nói:
-Cái này còn tạm được, có điều, đứa nhỏ này rốt cuộc gọi là gì? Ở đâu ra? Thân phận thế nào? Mặc khác, ngươi xác định ta có thể quản được hắn không?
--------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long