Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 270: Gấu Nhỏ Hung Mãnh

Chương 270: Gấu Nhỏ Hung Mãnh


         “Bồ tát tặng ngươi một đạo kinh văn, nếu nó không nghe lời, ngươi chỉ cần niệm kinh, nó tự nhiên sẽ bị hành phục.” Hệ thống nói.
Phương Chính khẽ gật đầu, nếu như vậy thì cũng không phải quá khó. Có điều Phương Chính vẫn tò mò hỏi: “Hệ thống, không phải trước giờ ngươi không chủ động ra nhiệm vụ sao? Sao hôm nay…”
“Đây không phải nhiệm vụ của ta, đây là ta nhận nhiệm vụ do người khác ủy thác. Cho nên, bản chất cũng như việc Lưu Phương Phương trước đó, chỉ có điều một cái là nhiệm vụ của phàm nhân, một cái là nhiệm vụ của Bồ tát thôi. Được rồi, ngươi đã hiểu rõ, vậy thì bắt đầu nhiệm vụ đi.” Hệ thống lập tức đổi sang chủ đề chính.
Phương Chính thấy Hệ thống gấp gáp muốn bắt đầu nhiệm vụ như thế, hắn có chút cảm giác, việc này nhất định không đơn giản, nói không chừng là một cái hố để chờ hắn nhảy vào! Phương Chính đột nhiên nhớ tới, Hệ thống còn chưa trả lời câu hỏi của hắn a!
Kết quả, một đoàn Phật quang bay xuống, trong Phật quang có một đứa nhỏ mặc yếm hồng, cổ tay cổ chân đều đeo vòng vàng, trên đầu ghim bím tóc, mi tâm điểm một điểu sa chu, khuôn mặc như phấn điêu ngọc trác, thực sự vô cùng đáng yêu!
Phật quang tán đi, đứa nhỏ rơi trên mặt đất, đôi mắt đáng yêu kia đột nhiên mở ra, đồng thời hét lớn một tiếng không chút đáng yêu nào:
- Quan Âm Bồ tát, người khác sợ ngươi, bản đại vương không sợ! Còn muốn bản đại vương nghe lệnh? Ngươi nhìn chõ kỹ, mặc kệ ngươi tìm ai tới, bản đại vương cũng quyết dùng một ngọn lửa nấu hắn!
Đứa nhỏ vừa nói chuyện, miệng đã há ra, một đám lửa phun tới!
Phương Chính giật nảy mình, đồng thời hỏi thăm mười tám đời nhà Hệ thống một lượt, hoảng sợ nói: “Mẹ nó, đây là đứa nhỏ bình thường mà ngươi nói sau? Đứa nhỏ bình thường nhà ngươi biết phun lửa sao? Đứa nhỏ bình thường như vậy sao?”
Hô!
Lửa lớn bay ra khỏi Phật đường, Phương Chính chật vật chạy ra, có điều hắn lại kinh ngạc phát hiện, hỏa diễm rất hung mãnh, nhưng lại không làm tổn thương hắn mảy may, thậm chí kiến trúc trong chùa cũng không chịu bất cứ tổn thương gì.
Có điều lần này Phương Chính chửi mẹ, thế nhưng Hệ thống lại không hề phạt hắn, hiển nhiên hẳn là Hệ thống cũng biết bản thân đuối lý đi.
Hệ thống nói: “Đừng lo lắng, nó không tổn thương được ngươi. Có điều ngươi phải trông chừng cho tốt, đứa nhỏ này… ừm… trước kia từng ăn thịt người.”
Phương Chính trợn trắng mắt, lập tức có xúc động muốn hôn mê, đứa nhỏ này mà là đứa nhỏ sao, rõ là yêu quái mới đúng!
- Con lừa trọc này lại không sợ Tam Muội Chân Hỏa của bản đại vương? Ngươi là lừa trọc ở đâu? Chẳng lẽ là cứu binh Quan Âm Bồ tát mời tới?
Lúc này, đứa nhỏ cũng bước ra khỏi Phật đường, mặc dù tiếng nói hung hãn, nhưng lòng thì lại đang khẽ dao động, hòa thượng này không sợ lửa của nó, đến cùng là thần thánh phương nào?
Phương Chính nghe tiếng đứa nhỏ nói, quay đầu lại quan sát tỉ mỉ, càng nhìn càng thấy quen mắt, cuối cùng hoảng sợ nói:
- Ngươi là Hồng Hài nhi?
- Làm cản! Ngươi dám gọi thẳng tục danh của bản đại vương, sống tới phát chán rồi sao? Có tin bản đại vương đem ngươi đi ninh làm canh uống không?
Hồng Hài nhi dù hung, nhưng lại không động thủ, trong mắt đen nhanh quay tròn như hai viên bi, rất sống động, hiển nhiên là một đứa nhỏ lanh lợi. Hồng Hài nhi kêu:
- Nghe cho kỹ, về sau phải gọi bản vương là Thánh Anh đại vương! Nếu dám làm bản vương không vui… hừ hừ… lột da cạo xương, còn xem là nhẹ!
Hồng Hài nhi nói vô cùng bá khí, ánh mắt cũng vô cùng tàn nhẫn, miệng còn nở một nụ cười xấu xa, nhìn thế nào cũng không thấy giống con cái nhà lành.
Phương Chính nghe xong, lập tức lại xúc động muốn chửi mẹ nó, tiểu tử này quả nhiên là Hồng Hài nhi, con của Ngưu Ma vương cùng La Sát công chúa… Phương Chính trợn trắng hai mắt, tiểu gia hỏa mà ngay cả con khỉ kia còn không giải quyết được mà ném tới cho hắn, Bồ tát đúng là quá coi trọng hắn a? Lòng điên cuồng mắng hệ thống, thế nhưng Hệ thống dù chết cũng không ra, có điều trong đầu Phương Chính lại xuất hiện một đoạn kinh văn.
- Con lừa trọc, bản vương đang hỏi ngươi đó, không nghe thấy sao?
Hồng Hài nhi kêu lên.
Nghe Hồng Hài nhi mở miệng một tiếng con lừa trọc, Phương Chính cũng tức giận, biết đứa nhỏ này dã tính khó thuần, nếu không ngăn lại, sau này tuyệt không sống tốt được. Thế là Phương Chính không nói hai lời, chắp tay, há miệng niệm đoạn kinh mới xuất hiện.
Hồng Hài nhi đang muốn nói gì đó, đột nhiên hét thảm một tiếng, thân thể không theo khống chế mà biến thành tư thế xếp bằng trên đất, hai tay chắp trước ngực, sau đó toàn thân cao thấp liền cảm thấy như có vô số thiên lôi địa hỏa xông qua, đau tới trợn mắt nghiến răng, oa oa hét lớn:
- Đau đau đau… a… con lừa trọc nhà ngươi đừng niệm nữa! Có bản lĩnh… chiến với bản đại vương một trận, ai a… ô ô, đau…
Phương Chính mặc kệ Hồng Hài nhi kêu gào, hắn vừa bị thóa mạ, lại còn kém chút bị nướng chín, Tượng đất còn có ba phần hỏa khí, huống chi hôm nay Phương Chính hắn còn bị việc của Quan Bình làm khó chịu, cho nên dứt khoát mượn cơ hội này phát tiết ra!
Hồng Hài nhi ngao ngao kêu thảm, kinh động tới đám Độc lang tới xem náo nhiệt!
Nhìn tiểu gia hỏa khóc lóc kêu gào trước cửa Phật đường, tiếng khóc chấn cho khung cửa cũng phải ầm ầm vang động. Ba động vật nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra, có điều bọn nó rõ, tiểu tử này chọc trụ trì, cho nên liền gặp xui xẻo.
Thế là ba người ngồi xổm ở ngoài, cười ha hả xem náo nhiệt, chỉ kém thêm bỏng ngô nước ngọt là thành rạp chiếu phim.
Hồng Hài nhi liếc thấy đám Độc lang, lửa giận trong lòng cành thêm thịnh, ba tên phế vật không đạt cả tới trình độ tinh quái cũng dám cười nhạo nó? Hồng Hài nhi quyết định, tối nay ăn óc khí hấp, thịt chó kho tàu, thịt sóc nấu canh! Sau đó lại liếc qua Phương Chính, đang muốn quyết tâm làm thêm món thịt người, kết quả cảm giác đau nhức trong cơ thể lập tức tăng gấp đôi! Ngao một tiếng, triệt để không còn dám suy nghĩ gì nữa.
Nửa giờ sau, Phương Chính mở hạ hai tay, vẫy vẫy cánh tay mỏi nhừ, thầm nói: “Quả là không nên giả vờ, chắp tay cả tiếng thật là mỏi, ai…”
Niệm kinh xong, Phương Chính liền bước trở lại hậu viện, chuẩn bị làm đồ ăn.
Mà Hồng Hài nhi đã trợn trắng hai mắt, miệng xùi bọt mép, nằm xụi lơ trên đất. Con khỉ lo lắng hỏi Phương Chính:
“Trụ trì, xử lý tiểu tử này thế nào?”
- Kéo về.
Phương Chính nói.
Con khỉ lập tức hấp tấp chạy tới, kéo Hồng Hài nhi đến hậu viện, sau đó mặc kệ cho nó nằm trên đất, dù sao thời tiết này cũng ấm áp, huống chi đại yêu quái cũng không tới mức sợ lạnh.
Rửa nồi, vo gạo, nấu cơm! Con khỉ đẩy củi, còn Độc lang cùng con sóc ngồi xổm bên ngoài nhìn Hồng Hài nhi.
Độc lang khẽ nói:
“Đứa nhỏ này từ đâu xuất hiện? Sao lại không mặc quần?”
Con sóc nhảy tới trên người Hồng Hài nhi, xốc cái yếm đỏ, chỉ vào chỗ tiểu Hồng Hài nhi nói:
“Đúng là không mặc quần a.”
Đúng lúc này, Hồng Hài nhi tỉnh lại, hung quang trong mắt lóe lên, đưa tay chụp lấy con sóc cùng Độc lang, Phương Chính vẫn một mực quan sát bên ngoài, lập tức hừ lạnh:
- Còn không biết hối cảu?
Hồng Hài nhi nghe Phương Chính hừ lạnh, lập tức sợ tới run người, đau đớn vừa rồi còn chưa dứt, cảm giác đau đớn tới không muốn sống đó, nó cũng không muốn chịu thêm lần nữa, tay lập tức dừng lại…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất