Chương 272: Thủ Đoạn Của Hồng Hài Nhi
“Đương đương đương…”
Hồng Hài nhi quơ đũa, nhanh chóng xử lý gọn một bát cơm, sau đó lại để lên bàn:
- Thêm một bát nữa!
Bốn người Phương Chính, con khỉ trợn mắt nhìn Hồng Hài nhi, nếu đếm không sai, tiểu gia hỏa này đã ăn mười tám bát! Phương Chính quay lại nhìn vại gạo, lập tức xúc động muốn khóc! Vốn cho là Độc lang đã tốn cơm, kết quả Hồng Hài nhi này còn mạnh hơn, thực đúng là thùng không đáy!
- Sư phụ, con làm đệ tử của người, người cũng không thể cho con chịu đói được a?
Hồng Hài nhi nhếch miệng cười nói, nó là yêu thể, sau khi bị độ hóa thì cũng là thần tiên. Muốn tiêu hóa chút cơm quả đúng là đơn giản như ăn sáng, đồ ăn vào bụng đều bị Tam Muội Chân hỏa đốt sạch, sao có thể ăn no? Hồng Hài nhi quyết định, trước ăn cho tên lừa trọc này phá sản, tốt nhất là chủ động để nó rời đi, như vậy nó cũng bớt phiền toái.
Phương Chính nhìn bộ dáng khiêu khích của Hồng Hài nhi, khẽ nhướn mày:
- Đương nhiên là vậy, con đã theo bần tăng, bần tăng dù có phải đập nồi bán sắt cũng phải để con ăn no, con có thể ăn bao nhiêu? Bần tăng liền đi nấu!
- Ha ha… sư phụ thật tốt.
Hồng Hài nhi nói trái lương tâm, sau đó lại nói:
- Trước thêm một nồi lót dạ đi.
Con sóc nghe xong, hai mắt khẽ đảo liền hôn mê.
Độc lang, con khỉ cũng gấp, gia hỏa này không biết linh mễ trân quý nhường nào sao? Há miệng là muốn một nồi? Thực quá quá phận!
Phương Chính nói:
- Ăn thì có thể, nhưng Nhất Chỉ tự có quy củ, không được phép lãng phí đồ ăn, con muốn ăn một nồi, bần tăng có thể nấu một nồi, nhưng con nhất định phải ăn hết, nếu không hết…
- Nếu không hết thì đệ tử cam nguyện chịu phạt, sư phụ nói gì, đệ tử làm đó.
Hồng Hài nhi lập tức vỗ ngực, nó đúng là không sợ cược với Phương Chính, đừng nói một nồi cơm, xem như một núi cơm thì chỉ cần một một ngọn lửa qua, còn không phải đều đốt sạch?
Phương Chính gật gật đầu, đốt lửa nấu cơm.
Hồng Hài nhi đắc ý lại gần:
- Sư phụ, có cần con giúp một tay hay không?
Nó chỉ thuận miệng nói, trêu trọc Phương Chính.
Nhưng Phương Chính lại đương nhiên nói:
- Con có thể hiểu chuyện như vậy, quả đúng là chuyện tốt. Đã như vậy, con tới nấu cơm đi. Cơm của Nhất Chỉ tự chúng ta sau này, đều giao cho con nấu. Ừm… về sau con quản cái này!
Hồng Hài nhi nghe xong, kém chút hộc máu, đường đường là Thánh Anh đại vương, là Tán Tài đồng tử, trước khi xuất gia cũng là phú nhị đại trâu bò có tiếng! Sau xuất gia cũng là người có tiền có thế, có đại lão làm chỗ dựa. Thế mà tới đây lại bị sung làm tên đốt lửa? Càng quá đáng hơn, sau khi Phương Chính nói xong liền đi, mọi chuyện đã giao, mặc kệ ngươi có muốn hay không!
Hồng Hài nhi thầm nghiến răng: “Ngươi chờ đó cho ta, sớm muộn cũng có một thương đâm chết ngươi! Hôm nay tạm khiến ngươi đau lòng một phen! Hừ hừ, Linh mễ a, đồ của Linh sơn, thế gian há có thể có nhiều? Ăn cho ngươi đau lòng, ăn cho ngươi phun máu!”
Thế là Hồng Hài nhi cắm đầu nấu cơm. Nấu cơm không khó, Hồng Hài nhi dù sống an nhàn sung sướng, nhưng Phương Chính đã đốt lửa, gạo nước đều đã xong, việc duy nhất cần làm là đẩy củi, chờ nước sôi thì mở nồi là được.
Theo thời gian qua, mùi thơm càng lúc càng đậm, cái bụng của đám Phương Chính, Độc lang ở ngoài cũng đã bắt đầu sôi lên, vừa rồi Hồng Hài nhi ăn quá nhanh, bọn họ mới ăn được có một bát, căn bản chưa kịp no.
Ba người Độc lang đem con mắt to ngập nước nhìn Phương Chính, ý rất rõ ràng, chút nữa có thể cùng ăn không?
Phương Chính cười cười, không nói. Đám Độc lang không hiểu sao, cũng không biết trụ trì muốn làm gì? Chẳng lẽ phân biệt đối xử, người được ăn no, động vật thì phải chịu đói?
Đang lúc na người khó chịu, bên kia nắp nồi đã được nhất lên, mùi cơm tràn ngập bay ra, dẫn tới một loạt tiếng ục ục.
Hồng Hài nhi nghe tiếng bụng đám Độc lang đang réo, nhếch miệng nở nụ cười, trực tiếp nhảy lên bếp, hít sâu một hơi, ngâm dài nói:
- Chậc chậc… không hổ là Linh mễ từ Linh sơn, mùi này không tệ, ha ha!
Độc lang, con khỉ, con sóc cùng nhìn về phía Phương Chính, bọn nó đói!
Thế nhưng Phương Chính vẫn thở ơ, quay sang nói với Hồng Hài nhi:
- Đồ nhi, con đã thích vậy thì mau ăn đi. Bần tăng muốn xem con ăn hết nồi cơm này thế nào, nếu ăn không hết, hôm nay bần tăng tặng con một gói quà một ngày niệm kinh!
Hồng Hài nhi nghe xong, lập tức có chút sợ, nhưng nghĩ tới bản thân đã nắm chắc thắng lợi, một nồi cơm? Quá đơn giản!
Thế là Hồng Hài nhi kêu lên:
- Chỉ cần sư phụ không trách con ăn nhiều là được, hơn nữa, một nồi này cũng không đủ a.
- Không sao, một nồi không đủ, trong vạc còn gạo. Cam đoan cho con ăn no.
Phương Chính cười ha ha nói, nở nụ cười quan tâm đệ tử.
Hồng Hài nhi nói:
- Vậy thì tốt, đồ nhi bắt đầu ăn đây, cũng để sư phụ người thấy thủ đoạn của đệ tử, cơm tới!
Hồng Hài nhi vẫy một cái, chuẩn bị thi triển thần thông, kéo hết thảy cơm bay lên sau đó một miếng nuốt gọn, cho tên lừa trọc này kiến thức thủ đoạn của nó! Nó nhất định phải khiến con lừa trọc này đau lòng tới thổ huyết, quỳ xuống đất cầu xin!
Hồng Hài nhi như đã thấy được cảnh tượng như vậy, lòng đầy đắc ý: “Quan Âm Bồ tát, ngươi để tiểu hòa thượng này tới độ bản đại vương? Hừ hừ, để bản đại vương độ hắn giúp ngươi!”
Lòng vừa nghĩ tới đây, Hồng Hài nhi lập tức phát hiện tình huống không như nó nghĩ, tay vẫy nửa ngày, thế mà cũng không thấy cơm bay lên!
- Ách, chuyện gì xảy ra?
Hồng Hài nhi ngây ngẩn cả người.
Phương Chính cười ha hả nói:
- Đồ nhi ngoan, mau dùng bản lãnh của con đi, vi sư còn chưa thấy thần thông là thế nào đâu, hôm nay muốn được xem một chút.
Hai má Hồng Hài nhi đỏ bừng lên, liếc thấy Phương Chính đang cười bình thản, tựa như không biết nó thi pháp thất bại, lòng cũng thở nhẹ một hơi:
- Con còn chưa bắt đầu đâu, Linh mễ, lên!
Hồng Hài nhi dùng tận sức bú mẹ, kết quả lại phát hiện thể nội trống rỗng, pháp lực biến mất! Không có pháp lực thì sao thi triển thần thông? Hồng Hài nhi liên tục mấy lần vẫy tay, cơm trong nồi đều không nhúc nhích.
Phương Chính thầm cười nhẹ, dù hắn không biết thần thông của Hồng Hài nhi thế nào, nhưng hắn biết, trong Tây Du ký thì mấy người Tôn Ngộ Không hay Trư Bát Giới đều phải ăn cơm, không ăn thì cũng đói tới hoảng. Nhưng nếu đều ăn như Hồng Hài nhi này, đừng nói là Đường Tăng tới được tây thiên thỉnh kinh, đoán chừng đã sớm bị mất tên đồ đệ ăn cho bán cả cà sa mới đủ. Hồng Hài nhi ăn nhiều như vậy, hiển nhiên không bình thường, mặc dù không hiểu thủ đoạn thế nào, nhưng không sao, chặn mọi thần thông, Phương Chính muốn xem Hồng Hài nhi còn có thể làm được gì.