Chương 273: Thu Đồ
Cái này cũng như chơi game, ngươi chơi rất hay, ta dù không hiểu game này, nhưng rút điện là đảm bảo không thể sai được!
Một chiêu rút củi dưới đáy nồi, Hồng Hài nhi không còn pháp lực, sao còn có thể vẫy cho cơm bay tới?
Đám con khỉ nhìn hồi lâu cũng không thấy điều gì xuất hiện, nhưng lời Hồng Hài nhi cùng Phương Chính thì bọn nó đều có thể hiểu, cho nên cũng biết tình huống đại khái. Mà tình huống bây giờ, hẳn là đứa nhỏ ngốc nghếc này bị trụ trì đào hố cho nhảy! Độc lang còn nhớ thù cái tát lúc trước, lập tức kêu lên:
- Tịnh Tâm, không phải ngươi rất trâu bò sao, sao còn không thi triển thủ đoạn? Thủ đoạn của ngươi đâu? Tay cứ vẫy vẫy vậy, không phải gãy tay rồi chứ…
Hồng Hài nhi trừng mắt nhìn Độc lang, Độc lang lập tức cuồng hống:
“Trụ trì, tiểu tử này lại trừng ta! Nếu ta bị đánh, khẳng định là do hắn xuất thủ!”
Hồng Hài nhi tức tới trợn mắt, xoay người sang chỗ khác, tiếp tục thi pháp.
Con khỉ cùng con sóc đương nhiên về phe Độc lang, lập tức bỏ đá xuống giếng:
“Tịnh Tâm, cố lên nha! Đã chém gió rồi thì bây giờ phải làm cho được đó, nếu không quá mất mặt rồi!”
Con sóc chững chạc đàng hoàng nói:
“Nếu ta là Tịnh Tâm, giờ mà không chứng minh được bản lãnh của bản thân, thực không có mặt mũi ra khỏi nhà.”
Hồng Hài nhi nghe xong, lần đầu hối hận bản thân có thể hiểu được thú ngữ, đang không tự chuốc ngột ngạt vào thân?
Có điều Hồng Hài nhi giờ còn đang xấu hổ, pháp lực không còn, nó còn có thể làm gì được? Trì hoãn một hồi, cuối cùng đỏ mặt kêu lên:
- Xem Xới Cơm thuật của ta!
Nói xong, cầm bát xới một bát cơm, sau đó đặt mông lên bếp, trực tiếp ăn.
Độc lang lập tức kêu lên:
“Ai u, thần thông quá mạnh nha, Bản Lang cũng không biết. Con khỉ, ngươi biết không?”
Đáng tiếng khác loài, con khỉ không hiểu Độc lang nói gì, có điều tiếp xúc đã lâu, cũng có chút hiểu ý, lập tức nói:
“Đúng là thần thông đỉnh cấp a, hình như ta…”
Con sóc kêu theo:
“Ta cũng biết!”
Hồng Hài nhi thẹn đỏ cả mặt.
Phương Chính an vị một bên, cười ha hả nhìn Hồng Hài nhi, tuy không có trà, nhưng đem măng tách thành miếng nhỏ ngâm trong chén, phối hợp với Vô Căn tịnh thủy, uống cũng có cảm giác thực đặc biệt. Thưởng trà, xem kịch, tiêu diêu tự tại…
Hồng Hài nhi ăn xong một bát, lập tức phát hiện tình huống không ổn, pháp lực biến mất, hắn cũng không thể thi triển Tam Muội Chân Hỏa, nó sao có thể luyện hóa được cơm trong bụng? Luyện hóa không được, lại nhìn nồi cơm to tướng, Hồng Hài nhi chợt phát hiện, nhiệm vụ này, có chút khó khăn…
- Tịnh Tâm, cố lên, vi sư nhất định không bạc đãi cái bụng của con. Ăn xong nồi này, vi sư nấu thêm nồi nữa! Đương nhiên, tuyệt không được lãng phí, nếu không, hừ hừ… đêm nay bần tăng muốn giảng kinh luận đạo…
Phương Chính kéo dài tiếng nói, lòng lại nói: “Gấu với ta? Chẳng lẽ có còn gấu được hơn ta lúc nhỏ? Giáo huấn gấu con, phải dùng thủ đoạn của gấu cha nha! Không có thần thông, ai sợ ai?!”
Trước kia, Phương Chính hắn chính là đầu lĩnh của đám trẻ dưới núi, mọi người không phân giàu nghèo, độ tinh nghịch của hắn nổi tiếng mấy thôn. Có điều về sau lúc đi học, học sinh bắt đầu chia thành đủ loại khác biệt, vấn đề của Phương Chính cũng lộ ra, thế là tuổi thơ đã không còn được như ý. Có điều kẻ nào dám chửi hắn, phách lối với hắn… việc hắn cầm gạch, cầm gậy đánh lén một cái cũng không phải không làm.
Ngẫm lại chuyện hoang đường khi còn nhỏ, Phương Chính không nhịn được mà lắc đầu, có đôi khi đúng là hắn cần cảm ơn Hệ thống, nếu không phải Hệ thống dùng sấm sét đe dọa hắn, giờ có khả năng hắn vẫn còn đang mở mồm: “Con mẹ nó” để kiếm ăn đây.
Coi như tâm có tốt, nhưng mấy thứ như tốt chất, tố dưỡng lại không dễ thay đổi như vậy.
Bây giờ Phương Chính rất hài lòng với thay đổi của bản thân, lấy điều kiện của hắn hiện tại, nếu hoàn tục, chí ít cũng được coi là một nam nhân văn minh lễ phép… nghĩ tới đây, Phương Chính không nhịn được mà cười.
Hồng Hài nhi còn đang cố gắng ăn, liếc qua Phương Chính, phát hiện Phương Chính đang cười, lập tức thầm hận, nhất định là tên lừa trọc này làm, hại ta không có pháp lực, làm trò cười cho thiên hạ!
Có điều, không còn pháp lực, Hồng Hài nhi cũng không dám kêu gào với Phương Chính, chỉ có thể cắm đầu ăn tiếp. Thế nhưng ăn tới bát thứ ba, trong nồi vẫn còn đầy cơm, bao giờ có thể ăn hết?!
- Tịnh Tâm, cơm để nguội sẽ không ngon. Mau ăn đi!
Phương Chính nhắc nhở.
Hồng Hài nhi khẽ đảo hai mắt, nhìn đám Độc lang, linh cơ khẽ động:
- Ba người các ngươi có đói bụng không? Nếu đói, bản đại vương… khụ khụ, sư huynh ta không ngại phân cho các ngươi một chút. Vốn là huynh đệ đồng môn, hẳn nên chiếu cố lẫn nhau, đừng khách khí, cùng ăn đi!
Kết quả ba người Độc lang nhìn nhau, sau đó tập thể lắc đầu! Đùa sao, ranh con ngươi vừa tới đã phun lửa dọa người, lại còn đánh sói, hơi một tí muốn ăn cả nồi cơm! Vất vả mới tìm được cơ hội thu thập ngươi, chúng ta dù có đói, cũng phải chờ ngươi ăn hết một nồi!
Đồng thời, Độc lang âm dương quái khí nói:
“Bản Lang không đói, còn ngươi đó, mau ăn đi, ăn nhiều chút, nếu không chết đói lại trách trụ trì không cho ngươi ăn, ngược đãi trẻ nhỏ. Có điều, Bản Lang nhắc ngươi một chút, chúng ta đều vào chùa sớm hơn ngươi, cho nên ngươi phải gọi chúng ta là sư huynh!”
Hồng Hài nhi cả giận nói:
- Phi! Con chó chết…
- A Di Đà Phật!
Phương Chính nghe Hồng Hài nhi muốn chửi bậy, lập tức tuyên phật hiệu.
Hồng Hài nhi nghiến răng nuốt câu nói tiếp theo vào bụng, hừ hừ nói:
- Sư phụ, người không thực sự muốn thu ba tên súc… ừm, động vật làm đồ đệ chứ?
Phương Chính mỉm cười, hỏi ngược lại:
- Có gì không thể? Vạn vật bình đẳng, chỉ cần bọn nó có tâm hướng phật, vậy sao không thể nhận?
Hồng Hài nhi không cam lòng hỏi:
- Vậy pháp hiệu của chúng là gì?
Đám con khỉ đồng thời khát vọng nhìn Phương Chính, pháp hiệu là lạc ấn của một tăng nhân, một khi được ban pháp hiệu, vậy chúng nó mới thực sự thuộc về Nhất Chỉ tự.
Phương Chính nhìn ý của ba tiểu gia hỏa, cười nói:
- Ba người các ngươi dù tới Nhất Chỉ tự từ sớm, nhng trước kia bần tăng chưa ban pháp hiệu là vì muốn xem biểu hiện của các ngươi. Có điều, hiện tại ta đã hài lòng. Độc lang, ngươi là người đầu tiên tới đây, vốn tính hung ngoan, bây giờ lại ham chơi, nhưng đây là bản tính của ngươi, tu phật là tu tâm chứ không phải vứt bỏ bản tính, như thế cùng lắm chỉ có thể trở thành hóa thân của phật, vĩnh viễn không thể thành tựu bản thân. Nhớ kỹ, sau này làm việc, phải nghĩ trước làm sau, không được nôn nóng, vạn sự phải lấy thiện làm gốc.
Con sóc, ngươi thông minh cơ linh, nhưng lại có chút hẹp hòi, xử sự không rộng rãi, dáng nhỏ nhưng tâm cần phải lớn.
Con khỉ, bần tăng cho ngươi tăng y, trước đó cũng cho ngươi một hiệu, nhưng đây chỉ là lâm thời. Trước kia ngươi không tuân quy củ, thích gì làm nấy, làm việc càng không biết nặng nhẹ, sau này phải nhớ, mọi thứ đều có quy củ, quy củ không phải là trói buộc, mà là để tôn trọng người khác, đồng thời cũng là để người khác tôn trọng bản thân.
Hôm nay bần tăng chính thức ban pháp hiệu cho các ngươi! Độc lang tới!