Chương 278: Thực Không Trách Bần Tăng
Phương Chính mỉm cười.
Hồng Hài nhi bĩu môi xem thường:
- Hoang đường, con đã thấy La Hán ăn thịt. Đúng là tiểu thừa phật giáo tiêu diêu tự tại, độ mình là được, đâu cần nhiều quy củ như vậy. Phật pháp ở chỗ người lại không thể ăn thịt, không thể uống rượu, không thể ăn ngũ tân, không thể kết hôn, không thể sinh con, không thể có tóc… thực sự… đúng rồi, con nghe người ta nói, bất hiếu có ba loại, vô hậu là lớn nhất! Thên thể da tóc sinh tại phụ mẫu, ngươi cứ vậy đoạn đi đó chính là bất hiếu! Ừm… còn có, còn có… không nhớ nữa, dù sao người làm vậy cũng không đúng. Con đề nghị, từ nay trở đi, chúng ta bỏ đại theo tiểu, nhật nhẹt, tiêu diêu tự tại!
Độc lang cùng con khỉ nghe xong, tim khẽ đập hình thịch, phân vân không biết có nên nâng trảo ủng hộ hay không?
Bản thân con sóc thì không ăn thịt, kiên định đứng về phía Phương Chính, nằm xuống giơ cả bốn vuốt lẫn đuôi:
“Con theo sư phụ!”
Phương Chính cười ha hả nhìn Hồng Hài nhi:
- Tịnh Tâm, con có biết vì sao phật gia không ăn thịt, không kết hôn, không sinh con, không để tóc?
Hồng Hài nhi hừ hừ nói:
- Chiêu trò để người khác chú ý, nô hóa tư tưởng của người khác thôi!
Phương Chính lắc đầu:
- Ai mà không biết thịt ngon? Ai mà không biết phụ nữ đẹp? Lại có ai không biết tầm quan trọng của nối dõi tông đường? Ai không biết có tóc sẽ càng đẹp hơn? Nhưng tăng nhân không cần những thứ này, chính là để nói cho thế nhân biết, những thứ quan trọng này còn có thể buông được, sau khi buông vẫn vui vẻ, tự tại. Vậy người đời có gì mà không buông bỏ được đây? Cười với cuộc đời, cuộc đời mới cười lại, nếu cứ ôm bụng phàn nàn, vậy có ích gì?
Hồng Hài nhi lập tức yên lặng, có điều vẫn chưa bỏ ý đồ:
- Vậy… không phải là lừa bản thân sao? Không vui thì là không vui, xui xẻo vậy còn vui được sao…
- May mắn chưa bao giờ tới với kẻ cam chịu, chỉ tới tới những kẻ xui xẻo nhưng chịu cố gắng. Cơ hội luôn lưu cho người có chuẩn bị, con có hiểu không?
Phương Chính hỏi lại.
Hồng Hài nhi như có điều nghĩ, lòng thầm nói: “Có vẻ có lý, theo lời hắn nói, ta nên thời thời khắc khắc chuẩn bị một thương đâm chết mới được, nếu chỉ chờ cơ hội không, sợ là không thể hoàn thành nhiệm vụ được.”
Thấy Hồng Hài nhi suy nghĩ, Phương Chính cho rằng đứa nhỏ này đã bị thuyết phục, lòng có chút kiêu ngạo. Đọc kinh văn, thư tịch lâu như vậy quả là không phí công! Có điều, nếu hắn biết suy nghĩ của Hồng Hài nhi hiện tại, đoán chừng hối hận tới xanh ruột a?
Hồng Hài nhi lâm vào trong trầm tư, nghĩ xem nên ám sát thế nào, tự nhiên cũng bắt đầu ăn cơm.
Ăn uống no đủ, Phương Chính đang muốn ra quan sát ruộng lúa, kết quả điện thoại lại vang lên!
Phương Chính nhìn tới, vẫn là số điện thoại kia, khẽ nhướn mày, bắt máy. Còn chưa kịp nói, đã nghe tiếng trẻ nhỏ vang lên:
- Ba ba, là người sao?
Phương Chính cười khổ:
- A Di Đà Phật, tiểu thí chủ, cháu gọi sai số rồi, bần tăng không phải ba ba của cháu.
Nói xong, Phương Chính lại cúp điện thoại, khẽ lắc đầu, đẩy cửa sau bước ra ngoài, điện thoại lại vang lên.
- A Di Đà Phật, tiểu thí chủ, bần tăng không phải ba ba của cháu.
Phương Chính không cần nghĩ, bắt máy liền nói.
Kết quả…
- Ây… Đại sư, kỹ thuật nhận thân này của ngài còn cao hơn tôi nữa.
Một thanh âm lạ lẫm lại quen thuộc trọng điện thoại vang lên.
Phương Chính ngạc nhiên, không phải đứa nhỏ kia? Tranh thủ nhìn lại số, quả nhiên là một số lạ khác! Có điều số này sao lại quen thế? Không nghĩ được nhiều như thế, Phương Chính khẽ xấu hổ, tranh thủ nói:
- A Di Đà Phật, thật ngại quá, vừa rồi có một tiểu thí chủ gọi điện cho tôi… ừm, thí chủ có việc gì sao?
Phương Chính không biết giải thích thế nào, há miệng đã chiếm tiện nghi của người ta, tựa hồ đúng là không tốt.
Đối diện khẽ truyền tới tiếng cười ngọt ngào:
- Đại sư đã xin lỗi, vậy tôi cũng cho ngài một cơ hội, nói chuyện với tôi một chút đi.
Phương Chính suy nghĩ, cũng không có việc gì, vậy thì nghe đi.
Nghe Phương Chính đồng ý, người trong điện thoại hiển nhiên rất vui, nắm chặt nắm đấm, ngăn kích động trong lòng, thầm nói: “Rốt cục xong, lần này xem hòa thượng lắm tiền này nói thế nào!”
Thế là liền nói:
- Đại sư, thế này, mỗi ngày ngài đều đi hóa duyên, khai quang, có mệt không?
Phương Chính ngạc nhiên, hóa duyên, khai quang? Khai quang thì hắn chưa làm, còn hóa duyên thì cũng chỉ dưới chân núi, không nói tới mệt mỏi được, vì vậy nói:
- Vẫn ổn.
- Như vậy sao, nhưng tôi có thể giúp ngài thoải mái hơn nữa, tôi tự giới thiệu một chút, tôi là cố vấn tiêu thụ của Showroom Porsche ở thành phố Hắc Sơn, Tiểu Vinh. Lần trước chúng ta đã nói qua điện thoại đó, có vẻ Đại sư không hứng thú với hàng hạ giá của chúng tôi lắm, cho nên lần này Tiểu Vinh tôi đề cử cho ngài một chiếc siêu SUV tuyệt đối phù hợp với giá trị bản thân ngài, Porsche thiên sứ, đây là kiểu mới nhất năm nay, cả thế giới chỉ có năm mươi chiếc, giá thị trường mười ba triệu! Nếu hôm nay ngài chốt luôn, chúng tôi lập tức chuyển tới, bất kể là ngài ở đâu!
Tiểu Vinh nói.
Phương Chính nghe xong, lập tức trợn tròn mắt, sau đó đột nhiên nhớ tới, năm ngoái đúng là có người chào bán xe với hắn, sau đó hắn lấy lý do không cần giảm năm mươi ngàn để cự tuyệt, lúc ấy chỉ là thuận miệng chơi ác một chút, không nghĩ tới nhanh vậy đã bị đẩy lên họng súng…
Phương Chính vội ho một tiếng:
- Hóa ra là Vinh thí chủ, bần tăng mạo muội hỏi một câu, tính năm của chiếc xe việt dã này thế nào? Bần tăng thường xuyên đi lại ở vùng núi.
Tiểu Vinh nghe hỏi tính năm việt dã, lập tức nở nụ cười, trực tiếp hỏi tính năng, vậy là có cơ hội lớn:
- Đây là kiểu SUV mới của công ty, tính năng việt dã không nói là mạnh nhất, nhưng đi lại vùng núi tuyệt không vấn đề. Có khách đã lái xe này đi Tây Tạng, một đường chạy không chút trở ngại! Đúng rồi, Đại sư, đường xá vùng núi của ngài thế nào?
Phương Chính nghĩ tới đường đang sửa nói:
- Mới sửa…
- Mới sửa, vậy khẳng định không thành vấn đề! Đường mới sửa đều đủ cho xe đi!
Tiểu Vinh không đợi Phương Chính nói xong, lập tức nói.
Phương Chính khẽ trợn mắt, nha đầu này đúng là nhanh mồm nhanh miệng, không thể nghe hắn nói hết một câu sao?
Quả nhiên, Phương Chính còn chưa lên tiếng, đã nghe đối phương hỏi:
- Đại sư, đường núi của ngài có dốc đứng không?
Phương Chính nghĩ tới những nấc thang kia:
- Không tính quá dốc, nhưng…
- Vậy tuyệt đối không sao, máy kéo có thể đi, xe của chúng tôi cũng có thể đi! Ngài còn nghi vấn gì không? Mời ngài cứ hỏi, tôi cam đoan cho ngài câu trả lời tốt nhất!
Tiểu Vinh hưng phấn nói.
Phương Chính cười khổ:
- Thí chủ, vẫn là vấn đề về đường, đường núi này của bần tăng không dốc, đích thực cũng mới xây, nhưng đường núi là bậc thang đá, đường rộng không đủ một mét năm, nếu xe của các vị có thể đi lên, bần tăng muốn thử xe…
“Tút… tút…”
Phương Chính ngạc nhiên nhìn điện thoại, lắc đầu:
- Không thể trách bần tăng nha… A Di Đà Phật, thực sự là một vị thí chủ nóng tính.