Chương 279: Điện Thoại Quấy Rối Không Ngừng Nghỉ
Cùng lúc đó, trong cửa hành Porsche ở thành phố Hắc Sơn, một cô gái phẫn nộ kém chút đập điện thoại, cả giận nói:
- Hòa thượng đáng chết, vậy mà đùa cợt ta!
Tiểu Vinh dù đang mắng, có điều bản thân cũng hiểu, mỗi lần mấu chốt đều là cô ngắt lời người ta, cuối cùng thì thành như vậy! Có điều cô vẫn cảm thấy, bản thân bị người kia đào hố cho nhảy vào!
- Không được, bản cô nương tuyệt đối không chấp nhận việc này, ta phải điều tra xem gia hỏa này ở đâu, hừ hừ… không thiếu năm mươi ngàn? Còn hỏi tính năm, thử xem hơn chục triệu? Được, chờ đó cho ta! Lần sau lão nương bán máy bay cho ngươi, xem ngươi có lý do gì cự tuyệt?!
Tiểu Vinh ngao ngao đập bàn… đồng thời suy nghĩ, xem gia hỏa này đến cùng là ai.
Mà lúc này, Phương Chính đã đi tới trước ruộng lúa, ngồi trước gốc trúc mẹ, lần này hắn không mang mõ, chỉ bình thản niệm kinh, kinh văn vang lên, trúc mẹ nhẹ nhàng chập chờn theo gió, tựa như nghe hiểu điều gì, đồng thời, mầm lúa trong ruộng cũng ngoi lên khỏi mặt nước, xanh mởn lạ thường…
Ban đêm, Phương Chính đang ngủ, điện thoại lại vang lên.
Phương Chính bất đắc dĩ, cũng không nhìn số, bắt máy lập tức nghe được tiếng trẻ nhỏ:
- A, là ba ba sao?
Phương Chính lập tức bó tay, trả lời:
- Ha ha, bần tăng thực không phải ba ba cháu…
- A… a, thật xin lỗi.
Đứa nhỏ có chút thất lạc, sau đó cúp điện thoại.
Nghe thanh âm thất vọng của đứa nhỏ, Phương Chính bỗng tỉnh ngủ, nằm trên giường, lòng có chút ê ẩm. Từ nhỏ hắn đã không có cha mẹ, mặc dù chưa từng thiếu người quan tâm, nhưng có ai có thể so được với cha mẹ chân chính đây? Cẩm y ngọc thực không bằng phụ mẫu ở bên, đây là khát vọng của bất cứ người con nào…
- Có nên trả lời một chút hay không, có lẽ đứa nhỏ sẽ rất vui vẻ. Thế nhưng, ta còn không biết nó tên là gì, chẳng may để lộ, chẳng phải sẽ khiến đứa nhỏ càng thất vọng sao?
Phương Chính lắc đầu, trở mình, mơ mơ hồ hồ lại ngủ thiếp đi.
Ngày thứ hai, mới sáng sớm Phương Chính lại nhận được điện thoại, lần này Phương Chính đã chuẩn bị kỹ, nhìn điện thoại, không phải đứa nhỏ kia, là số của Tỉnh Nghiên…
Phương Chính đang muốn nghe, kết quả đối phương đã tắt máy, nghĩ nghĩ, Phương Chính gọi lại, kết quả tiếng chờ máy không phải là tút… tút… mà là một ca khúc, tiếng ca trầm thấp, mang theo mấy phần bi thương, Phương Chính chỉ nghe hai câu, tâm đã run lên, trong đầu xuất hiện hình ảnh Lưu Phương Phương đứng trong rừng hoa…
“Lẳng lặng thôn trang phi bạch tuyết, lo lắng dưới trời bồ câu bay. Bạch hoa thụ khắc hai danh tự…”
Phương Chính lẳng lặng nghe, lẳng lặng nhớ lại, thưởng thức ý cảnh trong đó, lắng nghe chuyện xưa trong đó, đúng lúc này, tiếng ca ngắt, một thanh âm ngái ngủ vang lên:
- Alo, Đại sư, sớm như vậy…
Phương Chính nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ, vừa rồi là cô gọi cho bần tăng trước.
- A? Vậy sao? Vừa rồi tôi tắt báo thức, có thể tiện tay đụng phải, thực ngại quá…
Thanh âm của Tỉnh Nghiên tỉnh lại không ít.
Phương Chính bó tay, lại còn có thể vậy sao, có điều phc vẫn tò mò hỏi:
- Thí chủ, nhạc nhờ của cô là gì vậy, bần tăng rất thích.
- Lần trước vô tình nghe trên mạng, lời bài hát rất giống tình cảnh của bà Lưu, mặc dù có chút khác, nhưng tôi thích.
Tỉnh Nghiên nói.
Phương Chính nói:
- Đúng vậy, rất có ý cảnh. Đúng rồi, Lưu thí chủ sao rồi? Còn bến tàu…
- Ha ha, Đại sư yên tâm, bến tàu không bị hủy, giữ lại để tưởng niệm thôi. Còn bà Lưu đã về nhà, người trong thôn đối xử với bà ấy rất tốt, người nhà cũng đã nhận lại, sinh hoạt không tệ.
Tỉnh Nghiên nói.
Phương Chính khẽ kinh ngạc, mặc dù hắn cũng hy vọng có thể giữ lại bến tàu, không nghĩ tới lại thực có thể được.
Nghe được tin tốt, Phương Chính liền tuyên phật hiệu:
- A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai.
Hai người hàn huyên hai câu, Tỉnh Nghiên nói:
- Đại sư, không nói nữa, hôm nay có một tin cần đi phỏng vấn, tôi rời giường đây, tạm biệt anh.
Phương Chính không hỏi nhiều, tắt máy, bắt đầu ăn cơm.
Hồng Hài nhi ngồi đối diện, vẫn một mực nghiêng tai nghe, thấy Phương Chính đã nói xong, nó cũng nuốt miếng cơm cuối cùng vào miệng, sau đó nhếch miệng hừ hừ:
- Sư phụ, nói chuyện với nữ thí chủ sao? Nói chuyện thật vui vẻ nha.
Phương Chính nghe Hồng Hài nhi âm dương quái khí nói, khẽ nhướn mày, ngữ trọng tâm trường:
- Tịnh Tâm a, cơm nước xong xuôi rồi sao? Xong rồi thì đi gánh nước đi.
Hồng Hài nhi biệt khuất nhìn Phương Chính, Phương Chính lại bình thản chậm rãi ăn cơm, một bộ tùy ngươi. Hồng Hài nhi chun mũi thầm nói: “Nếu không phải không đánh lại, cam đoan đánh chết ngươi!”
Sau đó Hồng Hài nhi buồn bực đi gánh nước…
Thấy Hồng Hài nhi đi gánh nước, các công nhân cũng không cảm thấy quá kinh ngạc nữa, có điều vẫn dùng ánh mắt đồng tình nhìn tới, khiến toàn thân Hồng Hài nhi không được tự nhiên. Có điều với tính cao ngạo của nó, lười đi nói chuyện với đám phàm nhân này…
Phương Chính cơm nước xong xuôi, đi tới trước Phật đường, tắt âm điện thoại, sau đó mới vào trong Phật đường gõ mõ, niệm kinh.
Trong viện, cây Bồ Đề càng lúc càng tươi tốt, tán cây càng lúc càng rộng, theo gió lay động, lá rụng bay xuống. Dưới cây, một con khỉ mặc tăng ú, chậm rãi quét lá rịng, trên cây, một con sóc chịu khó đem từng hạt thông đem vào trong biệt thự tư nhân, toàn thế giới đều như chìm trong yên tĩnh tường hòa.