Chương 282: Thì Ra Là Thế
Nghe được đứa nhỏ nói như vậy, nước mắt trong mắt người phụ nữ trên xe lăn liền lặng lẽ chảy xuống, cố gắng xoay người nhìn qua cửa sổ, mặc cho nước mắt chảy xuống ầm ầm… bờ môi khẽ run, tay nắm chặt tay dựa xe lăn. Cô muốn khóc, muốn khóc thành tiếng! Như không thể… cô biết, cô tuyệt đối không thể khóc trước mặt đứa nhỏ, không thể thể hiện mặt mềm yếu của bản thân trước mặt con trai mình, thậm chí không thể thể hiện sự mềm yếu trước xã hội, một khi mềm yếu, nhận thua, như vậy sẽ không còn cả dũng khí đứng lên nữa.
Phương Chính nghe đứa nhỏ nói, lòng cũng khẽ chua sót, khi hắn còn nhỏ, hắn cũng từng nói như vậy. Khi đó, Nhất Chỉ miếu quá nghèo, hơn nữa vì là hòa thượng, Phương Chính cơ bản chưa từng ăn thịt. Nhưng có một lần hắn bị ốm, lúc đó dưỡng bệnh ở nhà Đàm Cử Quốc, Đàm Cử Quốc đã lén cho Phương Chính ăn một miếng thịt, bây giờ nghĩ lại, vẫn có thể nhớ mùi vị thịt này. Về sau, hắn liền quấn lấy Nhất Chỉ thiền sư đòi ăn thịt, kết quả bị đòn một trận. Có điều sau đó, Phương Chính lại thấy Nhất Chỉ thiền sư rơi nước mắt trong hậu viện… từ đó trở đi, Phương Chính không đòi ăn thịt nữa.
Về phần hiện tại, chủ yếu là hắn bị Hệ thống trông coi, mặt khác cũng là vì nghèo rớt mồng tơi! Đạo lý lúc trước nói với Hồng Hài nhi, cũng chỉ là chắn miệng của bọn nó mà thôi, nếu không ai cũng đòi ăn thịt, hắn còn sống thế nào được nữa? Bán hắn cũng không ăn nổi. Mà đứa nhỏ bên kia, hẳn cũng không khác nhiều.
Thế là Phương Chính hít sâu một hơi, thấp giọng nói:
- Con trai, con có biết thịt từ đâu mà tới không?
- Không biết.
Tiểu gia hỏa vô cùng nghiêm túc nói.
Phương Chính nói:
- Con thấy gà con, vịt con, chó con rồi chứ?
- Đương nhiên ạ, chúng thật đáng yêu.
Tiểu gia hỏa nói.
Phương Chính nói:
- Thịt là thứ được cắt từ trên người bọn nó, con nói xem, như vậy có đau hay không?
- Đau…
Tiểu gia hỏa nói.
Phương Chính nói:
- Đúng vậy, con nhẫn tâm để bọn chúng đau không?
- Con… con… Bảo Bảo không ăn thịt.
Tiểu gia hỏa nói.
Phương Chính nghe vậy, lòng khẽ chua sót:
- Mẹ con cho con ăn cải trắng suốt sao?
- Đúng vậy, mỗi sáng sớm mẹ đều vội đi chợ. Có rất nhiều cô chút bán hàng đều đem đồ ăn tốt ném xuống đất, tùy ý cho chúng ta lấy, thực sự rất tốt.
Tiểu gia hỏa nói.
Phương Chính lần nữa trầm mặc, cái này là người tốt sao? Trước mùa đông, rất nhiều thương lái chuyển cả xe cải tới, những người mua thường đem những củ cải không tốt, bị héo, bị sâu vứt đi. Cái đống này có thể chất thành cả đống lớn. Loại thức ăn này không ai cần, mà đứa nhỏ này cùng người mẹ kia, sợ là đều nhặt loại thức ăn này mà ăn!
Phương Chính biết, tình cảnh của hai người kia sợ là rất tệ, thế nhưng không có tiền, sao họ có thể ở bệnh viện được?
Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên:
- Bảo Bảo, đã muộn rồi, mau ngủ thôi. Ngày mai lại trò chuyện với ba ba, để mẹ nói với ba ba mấy câu, được chứ?
- Dạ được, cho mẹ, hôm nay Bảo Bảo rất vui, Bảo Bảo có ba ba, không phải là đứa nhỏ không có Ba Ba, ha ha…
Tiểu gia hỏa vô cùng vui vẻ, đem điện thoại trả lại cho mẹ.
Người mẹ cũng không nói chuyện với Phương Chính, mà trực tiếp tắt máy. Phương Chính nghe thanh âm bip bip, thở dài, lòng cũng thấy bách vị tạp trần, hắn vẫn nghĩ cuộc sống bản thân đủ khổ, nhưng giờ nhìn lại, tốt xấu thì hắn ăn Linh mễ, uống Vô Căn tịnh thủy, ở trong một gian chùa, mặc có Nguyệt Bạch tăng y, đông không lạnh hè không nói, thiên hạ khó khăn không quan hệ.
Nhưng có một số người, rơi xuống đáy hồng trần cuồn cuộn, chịu vô số đau đớn mà không được giải cứu…
Phương Chính cũng không biết vì sao, lần nữa trở lại Phật đường, lần này không đọc kinh văn, chỉ yên lặng ngồi suy nghĩ.
Một đêm bình tĩnh trôi qua, mặt trăng lặn mặt trời mọc, một ngày mới lại bắt đầu.
Con khỉ quét rác, Phương Chính dọn Phật đường, Hồng Hài nhi đi nấu cơm, con sóc làm đồ ăn vặt, Độc lang nhặt củi về, hết thảy không khác ngày thường là bao, nếu như có, vậy chỉ là trong chùa có thêm ba nén hương, là người đội thi công tới thắp, hôm nay là ngày sửa xong đường, đội thi công cũng đến lúc rời đi, Liễu Đào lên núi dâng hương, để lại hai trăm tiền hương hỏa, sau đó cúi đầu hành lễ với Phương Chính còn đang bận việc, lúc này mới rời đi.
Đội thi công rời đi, Nhất Chỉ sơn lại trở về với vẻ an tĩnh, Phương Chính ăn điểm tâm, bước ra khỏi chùa, nhìn bậc thang mới tính, vuốt ve lan can, lòng thầm đắc ý, thầm nói:
- Muốn giàu, trước phải sửa đường, bây giờ đã có đường, giàu đâu?
Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên, Phương Chính nhìn số, quả nhiên là đứa nhỏ kia gọi tới, đến bây giờ, Phương Chính còn không biết đứa nhỏ kia tên gì, vô phương, hắn cũng không tiện hỏi, con trai gọi gì cũng không biết sao? Như thế rất dễ lộ!
Nhận điện thoại, Phương Chính còn chưa mở miệng, đã nghe một thanh âm mệt mỏi truyền tới, trong đó còn có vẻ áy náy thật sâu:
- Thật xin lỗi!
Phương Chính ngạc nhiên:
- A Di Đà Phật, vì sao thí chủ lại nói thế?
- Hóa ra là một vị Đại sư, thật có lỗi, trong thời gian rồi con trai tôi lại gây phiền toái cho ngài, cũng cảm ơn ngài tối qua đã giúp nó được vui vẻ.
Thanh âm người phụ nữ truyền tới vẻ mệt mỏi thật sâu.
Phương Chính nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ khách khí, đứa nhỏ là đứa nhỏ tốt, bần tăng cũng chỉ muốn giúp nó được vui vẻ mà thôi.
Sau đó tò mò hỏi:
- Nữ thí chủ, có thể nói cho tôi một chút, tại sao lại làm vậy không?
- Ai… đứa nhỏ nghịch ngợm này, tôi cũng không biết phải làm sao nữa. Cha của nó là một cảnh sát phòng chống ma túy, mấy năm trước hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ. Hắn là kiêu ngạo của đứa nhỏ, là trời của đứa nhỏ, tôi sợ đứa nhỏ biết chân tướng sẽ không chịu nổi. Cho nên vẫn luôn không nói rõ, gần đây nó bị ốm, cũng không tính là nghiêm trọng, thế nhưng lại nhất quyết đòi gặp ba ba, không gặp ba ba sẽ không uống thuốc. Tôi chỉ có thể nói dối nó là cha nó bận việc, đang bảo vệ quốc gia, không về được.
Nhưng đứa nhỏ này nhất quyết không nghe, muốn nghe giọng ba ba.
Tôi cũng không còn cách nào khác, lúc đó lại còn nhiều việc cần làm, cho nên tùy tiện cho nó một số điện thoại, để nó an tâm uống thuốc. Nào nghĩ tới, vậy mà nó lại lén dùng điện thoại gọi đi…
Đối phương nói tới đây, lập tức có chút nghẹn ngào, một người phụ nữ mà chống một cái già, vì chồng cũng vì con, dùng vai gầy mà chống lên gia đình, đau đớn cùng mệt mỏi trong đó không phải là thân thể, mà là tâm hồn.
- Đại sư, xin lỗi ngài, tôi thực không nghĩ việc sẽ như vậy.
Người phụ nữ nói.
Phương Chính thở dài một hơi:
- Thí chủ, không sao, bần tăng cũng thích đứa nhỏ hiểu chuyện này. Nếu sau này còn cần, bần tăng có thể giả làm ba ba của nó…
Người phụ nữ ngạc nhiên, sau đó trả lời một câu:
- Cảm ơn ngài, đứa hỏ đã ngủ thiếp, nếu như… nếu như có thể, tối nay được không? Lúc đó nó phải uống thuốc.
Phương Chính mỉm cười:
- A Di Đà Phật, đương nhiên có thể. Có điều, thí chủ, cô định một mực dấu đứa nhỏ sao? Đứa nhỏ rồi cũng sẽ lớn, hoang ngôn chung quy không thực, dù là lời nói dối có thiện ý, cũng sẽ có một ngày bị vạch trần.