Chương 281: Làm Cha
Phương Chính nói xong, liền kéo Hồng Hài nhi ngồi dưới gốc Bồ Đề.
Hồng Hài nhi trợn tròn mắt, đây là muốn nhìn nó ăn hết tảng đá sao?!
Nhưng Hồng Hài nhi cũng chỉ đàng bất đắc dĩ mà ngồi đối diện Phương Chính, Phương Chính không nói chuyện, chỉ an vị dưới gốc Bồ Đề, ngẩng đầu nhìn trăng.
Hồng Hài nhi ngẩng đầu nhìn theo, cái đầu nhỏ nhanh chóng chuyển, suy nghĩ xem làm thế nào để thoát khỏi khốn cảnh trước mắt.
- Tịnh Tâm, con nói xem, trên mặt trăng có Hằng Nga cùng thỏ ngọc hay không?
Phương Chính đột nhiên hỏi.
- Có.
Hồng Hài nhi nói.
- Thực sao, con đã gặp qua?
- Chưa từng thấy, nghe nói qua.
- Vi sư cũng đã nghe nói, a, con đừng ngừng, tiếp tục ăn đi, đói không tốt cho cơ thể.
Hồng Hài nhi hai mắt rưng rưng, cắn một cái, lạo xạo lạo xạo…
- Tịnh Tâm, thế giới của con là thế nào?
- Núi cao, nước sâu, yêu quái thành đàn, thần tiên khắp nơi, Phật Đà không bằng chó.
Hồng Hài nhi thuận mồm nói tới phật, sau đó liền phát hiện nói sai, đã thấy Phương Chính cười tủm tỉm nhìn lại.
Phương Chính cười nói:
- Đồ nhi, mau ăn đi, ăn nhiều một chút.
Hồng Hài nhi nhìn Phương Chính, lại nhìn tảng đá, đột nhiên ý thức được điều gì, tên tặc ngốc này rõ là biết nó dùng đá làm gì, đang công khai mượn cơ hội phạt lại nó!
Có điều biết thì sao? Hồng Hài nhi cũng không dám nói toạc ra, nói ra, vậy không phải việc ăn đá có thể giải quyết nữa, thế là nuốt ngược nước mắt, tiếp tục ăn, còn bị Phương Chính đẩy cho thêm hai tảng đá nữa.
- Đồ nhi, vi sư nghe nói lúc trước khi con bị Quan Âm Bồ tát mang đi đã là việc cách đây rất lâu, sao lâu như vậy mà Bồ tát cũng không dạy được con vậy?
Phương Chính hỏi.
- Sư phụ, người nghĩ nhiều rồi, Bồ tát đưa con về Nam Hai đã hơn một ngàn năm, nhưng bà ấy nhập định một lần cũng cả ngàn năm, nào có thời gian quản con?
Hồng Hài nhi bĩu môi nói.
Phương Chính ngạc nhiên, quả nhiên người phàm không thể hiểu được thế giới thần tiền, tò mò hỏi:
- Bồ tát là người thế nào?
Hồng Hài nhi lập tức tỉnh táo, mắt to khẽ chuyển:
- Một người rất lợi hại, cao lớn uy mãnh, cơ bắp toàn thân, cơ ngực cuồn cuộn, râu quai nón, tròng mắt…
Phương Chính nghe vậy, trán lập tức nổi gân xanh, sờ quang tảng đá bên cạnh, bịch một cái ném sang trước mặt Hồng Hài nhi.
Hồng Hài nhi ngây cả người:
- Sư phụ, người làm gì vậy? Đồ nhi đã có chỗ ngồi.
Phương Chính mỉm cười:
- Không sao, vi sư biết con chưa no, cho nên cho con thêm đồ ăn vặt.
Hồng Hài nhi nhìn Phương Chính, lại nhìn tảng đá lớn, vội ho một tiếng:
- Sư phụ, kỳ thực Bồ tát rất ôn hòa, dựa như ánh nắng ấm áp. Nụ cười hiền lành, ôn nhu, đoan trang, hào phóng nhưng lại trang nghiêm, làm cho lòng người sinh kính sợ…
Lúc này Phương Chính mới hài lòng:
- Nói rất hay, có điều con lạc đề, vẫn là ăn đồ ăn vặt đi.
Hồng Hài nhi mang theo tiếng khóc nức nở:
- Sư phụ, đồ nhi ăn no rồi, ngày mai con lại ăn tiếp được không?
- Cũng được, bần tăng đi niệm kinh.
Phương Chính tùy ý đứng dậy, kết quả lại thấy ống quần căng, tội nghiệp nói:
- Sư phụ, con sai rồi, sau này con nhất định không làm loạn nữa, cầu ngươi tha tội.
Phương Chính cười hắc một tiếng, hắn chỉ muốn đi niệm kinh thuần túy, không nghĩ tới lại có thu hoạch ngoài ý muốn, gật đầu nói:
- Con đã thành khẩn như thế, vậy ăn nốt đồ trong tay đi, sau đó thì nghỉ sớm một chút.
Hồng Hài nhi nghe xong, lập tức lấy đá trên tay đưa lên miệng, thuần thục cắp rắc rắc từng miếng, sau đó liền lau miệng. Nó phát hiện, đấu chính diện với Phương Chính, cơ bản là chịu tội, mọi việc cần tính kỹ hơn.
Phương Chính đang muốn bước vào Phật đường, bản năng lấy điện thoại ra xem một chút, kết quả vừa vặn có một cuộc gọi, vẫn là đứa nhỏ kia.
Phương Chính nghĩ nghĩ, cuối cùng nhận điện thoại.
- Ha ha, là ba ba sao?
Thanh âm đứa nhỏ mang theo vẻ chờ mong.
Phương Chính khẽ mỉm cười:
- Đúng vậy.
- Oa. Thực sự là ba ba, mẹ, mẹ, con gọi được cho ba ba rồi, ba ba đang nghe điện thoại! Con sớm biết như thế, ha ha…
Thanh âm đứa nhỏ mang theo vẻ hưng phấn vô tận, dù là qua một cái điện thoại, Phương Chính cũng cảm nhận được sự khoái hoạt của đối phương. Trong nháy mắt đó, Phương Chính chợt phát hiện, câu nói láo này, đáng giá.
- Ừm?
Một thanh âm mơ hồ vang lên, hiển nhiên người mẹ kia vừa rồi còn đang ngủ.
- Mẹ, con gọi được cho ba ba rồi. Ba ba, người còn đó không? Con thật vui vẻ, bao giờ thì người về thăm Bảo Bảo? Bảo Bảo rất nhớ ba nha, mẹ nói ba ba bận việc, phải đi bắt người xấu.
Miệng đứa nhỏ như súng liên thanh, nói một tràng dài.
Phương Chính cũng nghe được chút tin tức hữu dụng, trả lời:
- Vẫn ở đây.
- Mẹ, ba ba còn đang nghe máy, mẹ có muốn nói chuyện với ba ba không? Được rồi, không cho người nghe, con muốn nói chuyện với ba ba! Đã lâu Bảo Bảo không được nói chuyện với ba ba rồi.
Đứa nhỏ vô cùng hưng phấn, sau đó ôm điện thoại, ghé vào trong chăn.
Phương Chính phát hiện, đứa nhỏ này căn bản không cần hắn nói gì, làm một người nghe trung thực là được rồi, thi thoảng ừm, cổ vũ một chút là đứa nhỏ đã rất vui vẻ.
Cùng lúc đó, trong bệnh viện thành phố Xuân Thành, một người phụ nữ tiều tụy ngồi trên xe lăn, nhìn vẻ mặt vui cười của con nhỏ, nở nụ cười, nhưng vẫn mang theo một tia lo lắng. Có điều cô cũng không làm gì cả, an vị ở bên lắng nghe đứa nhỏ hưng phấn kể những câu chuyện đã nói với cô vô số lần. Đã nhiều năm như vậy, lâu rồi cô mới được nhìn con mình vui vẻ như thế.
Phương Chính thông qua lời đứa nhỏ, dần dần cũng hiểu chút thông tin. Đứa nhỏ này bị bệnh, đang ở trong bệnh viện, nó phải dùng cách không uống thuốc để buộc mẹ cho số điện thoại của ba. Sau đó mỗi ngày thừa dịp người mẹ không chút ý, lén lấy điện thoại để gọi. Đáng tiếc, trước đó Phương Chính không thừa nhận, khiến tiểu gia hỏa này rất thất lạc.
Nhưng đứa nhỏ cũng không phàn nàn, thậm chí không hỏi vì sao Phương Chính không thừa nhận, lời nói chỉ mang theo sự hưng phấn, kể chuyện trong nhà, kể người bên cạnh…
- Ba ba, Bảo Bảo nhớ người lắm, ba năm nay chúng ta đã không nói chuyện, người không cần Bảo Bảo nữa sao? Còn nữa, ba năm trước, trong nhà có rất nhiều chú cảnh sát tới… ngày đó, không biết vì sao mẹ khóc thật đau lòng. Sau đó… chân mẹ liền không thể đi được nữa, con cũng không biết vì sao cả.
Đứa nhỏ nói.
Phương Chính sững sờ, rất nhiều cảnh sát tới nhà họ? Người mẹ thương tâm? Chân không thể động? Chẳng lẽ đây là con của một người phạm tội? Ba ba kia đã bị bắt, mẹ vì giận mà phát bệnh, tê liệt?
Đứa nhỏ lại nói tiếp:
- Ba ba, người đang ở đâu, Bảo Bảo rất nhớ người. Bảo Bảo không muốn ăn cải trắng nữa, Bảo Bảo muốn ăn thịt…