Chương 284: Năng Lực Của Đại Sư
Phương Chính nhìn tin, lập tức vui vẻ, không nghĩ tới vị thiên hậu cấp quốc tế này lại có vẻ mặt bướng bỉnh như thế, trả lời:
- Rất tốt, Nhất Chỉ sơn có một đường tốt, quan trọng là có lan can nữa, không cần phải lo sẽ có người bị ngã xuống núi.
Lý Tuyết Anh lại gửi một sticker tới, thân thể ngửa ra sau, dựng ngón tay đẩy kính.
Phương Chính nói:
- Thí chủ, cô có bao nhiêu cái sticker vậy, không phải làm cả một bộ chứ?
- Đương nhiên là vậy rồi, đây là kiệt tác của tôi nha! Độc quyền sử dụng, người khác không được dùng!
Lý Tuyết Anh lại gửi tới một cái sticker, hai tay chống nạnh, bộ dạng đắc ý.
Nghe nói độc quyền, Phương Chính liền khẽ sững sờ, vỗ đầu trọc, nở nụ cười, gửi cho Lý Tuyết Anh một tin:
- Lý thí chủ, giúp một chút được không?
- Chúng ta quen như thế, có việc gì ngài cứ nói?
Lý Tuyết Anh lại gửi một cái ảnh mặt lạnh, bên dưới còn có một dòng chữ: “Hảo huynh đệ, nghĩa khí!”
Phương Chính vui vẻ, nghĩ liền nhắn:
- Gần đây bần tăng biết một người bạn, cô ấy mở một gian hàng bán đồ qua mạng, nhưng… lại không biết kinh doanh, đã mấy ngày mà không thu được đơn nào. Chuyện này…
- Phương Chính Pháp sư, cậu muốn tôi làm người phát ngôn cho cô ấy? Cái này có chút khó…
Một bên khác, Lý Tuyết Anh khẽ cau mày, việc này nàng có lòng nhưng lại không giúp được…
Phương Chính nói:
- Cái đó thì không cần, tình huống của cô ấy rất đặc thù, nếu cô muốn giúp, có khi cô ấy còn không chịu nhận đâu.
- Ách, cá tính vậy sao?
Lý Tuyết Anh sững sờ, còn có người sẽ cự tuyệt sự trợ giúp của cô sao? Khỏi phải nói, nếu cô chịu giúp, trăm phần trăm có thể khiến đối phương kiếm được đầy tiền!
- Nói thế nào nhỉ, đó là một người phụ nữ rất hiếu thắng.
Phương Chính nghĩ nghĩ, kể lại tình huống của Tần Hiểu cho Lý Tuyết Anh nghe.
Lý Tuyết Anh nghe xong, trầm mặc.
Phương Chính thấy Lý Tuyết Anh chậm chạm không trả lời, lại thử hỏi dò:
- Sao không nói vậy?
- Cậu chờ chút, để tôi khóc một chút.
Lý Tuyết Anh gửi tới vẻ mặt khóc ròng.
Phương Chính bó tay, đây là Tuyết Ưng nữ vương cao ngạo lạnh lẽo trong mắt mọi người sao? Quả thực là… cô gái nhà bên mà!
Một hồi sau, Lý Tuyết Anh trả lời:
- Thực đúng là một người phụ nữ kiên cường, tôi nhất định phải ủng hộ. Có điều, tôi phải làm gì mới được?
- Cái này, bần tăng cũng không biết, bạn bè của cô nhiều, hỗ trợ nghĩ một chút đi. Tần thí chủ dù chưa nói, nhưng bần tăng có thể cảm giác được, cô ấy không muốn nhận sự thương hại từ người khác, cô ấy chỉ muốn dựa vào bản thân để kiếm tiền nuôi gia đình.
Phương Chính nói.
- Như vậy sao, để tỗi nghĩ một chút, không thể để chị ấy phát hiện có người đang hỗ trợ, nhưng lại phải trợ giúp, cái này đúng là một vấn đề. Phương Chính Pháp sư, tôi nghĩ một chút, nghĩ được sẽ liên lạc lại với cậu.
Nói xong, có vẻ Lý Tuyết Anh có việc, lập tức đi ngay.
Phương Chính thấy vậy cũng thở nhẹ, nếu Lý Tuyết Anh chịu hỗ trợ, vậy việc này không khó.
Đúng lúc này, lại có một tin nhắn gửi tới, là Tỉnh Nghiên.
- Đại sư, trên đời sao lại có thể có dạng người như vậy cơ chứ?
Tỉnh Nghiên vừa nói liền phàn nàn.
Phương Chính nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ, bớt chút phàn nàn, thế giới sẽ hòa bình hơn.
- Ây gu, Đại sư, tôi chỉ phàn nàn một tiếng, lại có thể ảnh hưởng lớn vậy sao?
Tỉnh Nghiên khẽ nở nụ cười.
Phương Chính nói:
- Có lẽ vậy đi.
- Được rồi, vì hòa bình thế giới, vì sự yên tĩnh của vũ trụ, tôi sẽ không oán giận. Có điều, tôi gặp việc khó, cầu anh chỉ điểm sai lầm.
Tỉnh Nghiên cũng không khách khí, ngoài miệng nói cầu, nhưng không đợi Phương Chính đáp ứng liền nói:
- Lần này tôi phỏng vấn một người phụ nữ, chồng đối phương là một cảnh sát phòng chống ma túy đã hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ, mấy năm nay, đồng đội của người chồng vẫn luôn muốn giúp chị ấy. Nhưng người nhà vị cảnh sát hy sinh kia sống chết không chịu bất cứ trợ giúp nào, nhất là người vợ, còn trực tiếp nói một câu: “Cả đời anh ấy không cúi đầu cầu ai, lúc anh ấy đi rồi, tôi giúp anh ấy ngẩng cao đầu! Tôi không làm gánh nặng của bất cứ ai.” Anh nghe xem, nói như vậy thì mọi người còn biết giúp thế nào được nữa. Ai… mấy hôm trước, con trai họ bị ốm, lần này chị ấy thực không gánh nổi nữa, vì con nên mới nhận một chút hỗ trợ của mọi người.
Phương Chính nghe Tỉnh Nghiên nói, lập tức cảm thấy quen thuộc!? Thế là liền hỏi:
- Không phải cô nói tới nhà Đổng Binh chứ?
- Ách? Phương Chính trụ trì, anh đúng là không phải người phàm nha, cái này cũng biết sao? Bấm tay tính được sao?
Tỉnh Nghiên kinh ngạc hỏi.
Phương Chính khẽ đảo hai mắt:
- Chuyện này nói không rõ, có điều do cơ duyên xảo hợp, tôi lại từng có liên hệ với Tần hiểu. Bây giờ cô ấy đang bán hàng qua mạng, cô biết chứ?
- Cái gì, chị ấy bán hàng qua mạng? Cái này tôi không biết.
Tỉnh Nghiên kinh ngạc hơn, sau đó vội nói:
- Chị ấy bán gì? Tôi có thể giúp tuyên truyền một chút.
- Cái này thì thôi, nếu cô giúp như vậy, đoán chừng cô ấy trực tiếp không làm nữa. Thí chủ, cô muốn giúp cô ấy, hay là muốn mấy tin tức để đăng?
Phương Chính nghĩ nghĩ, nghiêm túc hỏi.
Tỉnh Nghiên không nghĩ liền nói:
- Tin tức không quan trọng, giúp được chị ấy là được! Anh không biết đâu, gần đây tôi cũng mới biết, tiền trợ cấp của Đổng Binh không nhiều, nhưng cũng có một số không nhỏ. Có điều tiền trợ cấp này trực tiếp bị chị ấy quyên cho một đứa nhỏ bướu não làm giải phẫu. Chị ấy là người tốt…
Chuyện này Phương Chính đúng là không biết, có điều cũng không quan trọng:
- Nếu thí chủ thực muốn giúp cô ấy, vậy đừng để cô ấy lên tin tức, cô biết kinh doanh trên mạng không? Có thể đi dạy cô ấy một chút. Ừm… nói là bần tăng giới thiệu đi.
- Được, cái này cứ giao cho tôi, có điều, mấy lần trước tôi đi đều bị ngăn ngoài cửa, lần này…
- Để bần tăng nói trước một chút, nếu chỉ là dạy kỹ năng, tôi nghĩ là chị ấy hẳn sẽ đồng ý. Còn nhớ việc thiện lần trước chứ chứ?
Phương Chính nhắc nhở.
- Ai nha, nhớ, làm việc thiện nhưng không được dùng tâm thái bố thí để đối đãi, đúng không? Đại sư yên tâm, tôi đã sớm học được.
Tỉnh Nghiên nói.
Hai người hàn huyên một hồi, sau đó Tỉnh Nghiên liền đi có việc.
Cùng lúc đó, trong Xuân Thành, Tần Hiểu còn đang sầu muộn, mỗi ngày ngoại trừ nấu cơm, ăn cơm, đi ngủ, thời gian còn lại cô đều canh trước điện thoại, luôn kỳ vọng sẽ có người gọi tới hỏi giá cả, hoặc là mua một đôi giày. Những giờ trôi qua giờ, ngày trôi qua ngày, Tần Hiểu phát hiện, bán hàng trên mạng không dễ như cô nghĩ.
“Loảng xoảng…” đúng lúc này, tiếng thứ gì đó rơi xuống đất truyền tới từ trong bếp, Tần Hiểu kêu lên:
- Bảo Bảo, con làm gì đó?
Sau đó Tần Hiểu đẩy xe lăn qua xem, lập tức ngẩn người, chỉ thấy mặt đất đầy gạo, một tiểu gia hỏa bốn năm tuổi đang lo lắng thu gạo lại, kết quả gạo tản quá rộng, thu không sạch được, nước mắt cộp cộp rơi trên mặt đấy, nhưng lại không dám khóc lên.