Chương 285: Đây Mới Là Đại Công Đức!
- Bảo Bảo, đây là…
Tần Hiểu đau lòng nhìn đứa trẻ.
Đứa bé ngẩng đầu nói:
-Mẹ… Con… Con muốn nấu cơm cho mẹ, nhưng mà… Ô ô…
Đứa trẻ khóc to lên.
Tần Hiểu đau lòng đến ôm đứa bé, cô đau lòng cho đứa trẻ, cũng đau lòng gạo rơi vãi trên mặt đất, trong nhà không còn nhiều tiền lắm, không thể lãng phí.
Nhưng cô cũng biết, chuyện này không thể lấy ra răn dạy trẻ con…
Đúng lúc này, điện thoại của Tần Hiểu chấn động một cái, Tần Hiểu mở ra, thấy có khách hàng đến! Vội vàng xoa xoa nước mắt trên mặt nói:
-Tốt rồi, Bảo Bảo, không sao, để lát nữa mẹ dọn.
Nói xong, Tần Hiểu tranh thủ thời gian giải tỏa màn hình điện thoại di động.
-Bà chủ, còn ở đó không?
-Có tôi đây, bạn muốn mua chiếc giày nào vậy?
-Cái này một cái, bà chủ, cái này quá đắt đi, nhà khác bán chỉ 150, còn cửa hàng này bán tận 180. Có thể bán rẻ hơn một chút không?
Đối phương đang kết nối.
-Thật có lỗi, nhà tôi chỉ bán hàng chính hãng, đây đã là giá tiền ưu đãi nhất rồi.
-Bà chủ nói như vậy thật không có ý nghĩa gì, tôi thật tâm hỏi giá, cho cái giá thấp nhất đi.
-Đây thật sự là thấp nhất rồi, không cách nào thấp hơn…
Tần Hiểu cũng biết được một ít kỹ năng bán hàng, muốn tiêu thụ mạnh cần giảm giá ít lãi đi. Chỉ là, không ngờ giá thấp như vậy, vẫn có người đòi mặc cả.
-Được rồi, tôi đến nhà khác xem một chút đây.
Nói xong, khách hàng tắt máy.
-Mẹ, mẹ bán được giày rồi sao? Mẹ đã nói, sau khi bán được hàng, sẽ mua kẹo cho Bảo Bảo.
Đổng Quân lại gần hỏi.
Nhìn ánh mắt hi vọng của Đổng Quân, Tần Hiểu rất muốn nói bán đi, mua cho Bảo Bảo, nhưng lại nhìn túi tiền, suy nghĩ lại hoàn cảnh một chút, cô thật sự không dám tiêu tiền bậy bạ.
Đổng Quân nhìn ánh mắt của mẹ, bỗng nhiên cúi đầu xuống đầu nói:
-Bảo Bảo chỉ nói đùa thôi, Bảo Bảo kỳ thật không muốn ăn kẹo chút nào, Bảo Bảo đi nhặt gạo…
Nói xong, thằng nhóc này chạy tới, bắt đầu nhặt từng hạt gạo lên.
Mà phía sau hắn, Tần Hiểu đã khóc ra nước mắt...
Đúng lúc này, điện thoại Tần Hiểu lại chấn động một cái, cúi đầu nhìn lại, lại là tin nhắn từ Phương Chính gửi đến:
-Thí chủ, bần tăng giới thiệu cho thí chủ một người hiểu công việc, hi vọng cô ấy có thể giúp thí chủ, cô ấy gọi là Tỉnh Nghiên.
Cơ hồ đồng thời, tiếng gõ cửa phòng vang lên.
-Ai vậy?
-Tần tỷ, tôi là Tỉnh Nghiên, Phương Chính đại sư nói với cô chưa?
Tần Hiểu nghĩ nghĩ, nhìn con cô một chút, cuối cùng vẫn mở cửa phòng ra, mỉm cười nói:
-Chào cô, cái kia…
-Tần tỷ, tôi không thích nói lời dư thừa, nhìn tôi mang cho cô cái gì này!
Tỉnh Nghiên lấy ra ba quyển sách thật dày, nói:
-Đây đều là bí kíp bán hàng trên mạng tốt nhất trên thị trường, nhất là bán hàng qua mạng!
Nhìn thấy Tỉnh Nghiên không so đo mấy lần bị sập cửa vào mặt, mà lại nhiệt tình như vậy, Tần Hiểu cũng nhẹ nhàng thở ra.
Không trò chuyện không biết, một khi trò chuyện, Tần Hiểu mới phát hiện cô thật là người ngoài ngành!
-Tần tỷ, cô định giá cái này sai rồi! Đẩy giá lên, sau đó bán hạ giá hai mươi phần trăm! Không kiếm tiền trái lương tâm, nhưng cũng không thể thâm hụt tiền bán đúng hay không? Tần tỷ, cô nhìn xem, tất cả mọi ngươi đều làm như vậy, cô đặt giá thấp như vậy, người ta đến mặc cả, làm sao xử lý? Mọi người đã thành thói quen trả giá, có lẽ không quan tâm chút tiền này, nhưng thích chiếm món hời nhỏ này…
Tỉnh Nghiên vì lần này tới, cố ý học tập một chút.
Nhưng Tỉnh Nghiên rất nhanh phát hiện, khát vọng học tập của Tỉnh Nghiên so với cô còn lớn hơn, ba quyển sách ba ngày bị Tần Hiểu xem hết, mà lại cấp tốc ứng dụng lên, đồng thời thành công bán được đôi giày da thứ nhất!
Cùng ngày, Tần Hiểu cố ý tăng thêm một món ăn, còn mua một túi kẹo cho Đổng Quân, thằng nhóc kia coi đây như bảo bối giấu đi, không nỡ ăn.
Đương nhiên, Tần Hiểu cũng chưa quên cảm tạ Phương Chính, Tỉnh Nghiên và hàng xóm của cô.
-Thí chủ, bần tăng rất hiếu kì, vì cái gì thí chủ không nhận sự trợ giúp của nhà nước? Chồng thí chủ hi sinh cho tổ quốc, nhà nước chăm sóc gia đình thí chủ cũng là chuyện rất bình thường?
Phương Chính tò mò hỏi.
Tần Hiểu trầm mặc một hồi, mới nói:
-Chồng tôi đã nói, một khi đã mặc bộ quần áo kia vào, hi sinh chính là một phần nhiệm vụ của anh ấy. Huống chi, còn nhiều người có điều kiện còn không bằng chúng tôi, bọn họ càng cần tiền hơn. Thời điểm tôi gả cho anh áy chỉ lo lắng sẽ có một ngày như vậy, chỉ là không ngờ ngày ấy nó đến nhanh như vậy…
Phương Chính: “...”
Cùng lúc đó, Lý Tuyết Anh bên kia cũng gửi tin tức đến, phương pháp của cô rất đơn giản:
-Đại sư, chờ tin tức đi! Ha ha…
Vẻ mặt Phương Chính khó hiểu, cô ta động?
Kết quả ngày thứ hai, Phương Chính phát hiện, Đổng Quân lại đến tối gọi điện thoại cho hắn, vừa ấn nghe điện thoại, thằng nhóc kia đã hưng phấn kêu lên:
-Ba ba, ba ba! Mẹ thật lợi hại, mấy ngày nay mẹ bận bịu, mỗi ngày đều đọc sách, đọc rất nhiều sách! Còn nữa, mỗi ngày mẹ đều bán được giày, Bảo Bảo… Bảo Bảo… Bảo Bảo được ăn kẹo, ăn thật nhiều kẹo!
Phương Chính nghe vậy, cười, mặc dù không biết Lý Tuyết Anh dùng biện pháp gì, có điều Lý Tuyết Anh tựa hồ cùng Tỉnh Nghiên tạo thành một loại phối hợp nào đó, Tỉnh Nghiên dạy Tần Hiểu, Tần Hiểu tự học, càng ngày càng quen thuộc cách bán hàng quá mạng, đồng thời Lý Tuyết Anh giới thiệu người tới, cũng bắt đầu mua giày, sau đó càng ngày càng nhiều lắm, để Tần Hiểu cảm thấy, đây là kết quả cô ấy cố gắng, từ đó càng thêm chăm chỉ học tập.
-Thí chủ, thí chủ rốt cuộc muốn làm gì?
Phương Chính không nhịn được, hỏi Lý Tuyết Anh.
-Không hề làm cái gì? Chỉ là kể lại chuyện xưa, đem chuyện cũ của Tần Hiểu kể cho các bạn nghe, sau đó tất cả mọi người quyết định đi mua một đôi. Có điều có ước định, cần giả làm người bình thường mua đồ! Nếu ai lộ tẩy, hừ hừ...
Lý Tuyết Anh gửi một cái icon hình ác ma.
Sau đó Lý Tuyết Anh tiếp tục nói:
-Lúc đầu chỉ là phạm vi nhỏ, chỉ là không ngờ, mọi người lại nhiệt tình như vậy, đại sư biết mọi người đang nghĩ gì không? Đua xem ai mua được nhiều giày hơn, hơn nữa còn cố gắng không bị phát hiện! Trời a, hiện tại một đám người này điên rồi… Tôi công bố hình của bọn hắn cho đại sư xem, đám biến thái này, quá điên!
Sau đó Phương Chính thấy từng gương mặt quen thuộc, trước mặt bày biện từng đôi giày, có người trực tiếp sỏ vào, chụp ảnh, ba trăm sáu mươi độ các loại.
“Đinh! Chúc mừng ngươi, thành công đem tình yêu truyền ra ngoài, ban thưởng cơ hội một lần rút thưởng.”
“Ây... Cái này cũng có thể?”
Phương Chính ngây ngẩn cả người.
“Đương nhiên, ngươi cứu một người cũng chỉ là công đức nhỏ, đem tình yêu truyền ra ngoài, ảnh hưởng càng nhiều người, để càng nhiều người hiển lộ lòng tốt, đây mới là đại công đức! Ngươi lần này hết thảy thu hoạch được ba trăm bảy mươi bốn điểm công đức! Thế là, thoải mái?”
Phương Chính mở cái miệng rộng, cười lên ha hả:
-Thoải mái!
Giờ khắc này Phương Chính rốt cuộc hiểu rõ, lực lượng một người là có hạn, một người làm việc thiện tích đức nhiều đến đâu, có thể được bao nhiêu? Đem tình yêu truyền ra ngoài, đó mới là đại thiện! Đại công đức! Phương Chính lập tức có mục tiêu mới!
“Đừng cười, nói thật, ngươi cười, rất xấu, rút thưởng?”
-Ngươi thật không biết thưởng thức, rút thưởng!
Phương Chính nói.
“Tinh! Chúc mừng ngươi thu hoạch được đại môn chùa chiền.”
-Không phải chứ, chùa chúng ta đã có đại môn rồi, ngươi lại cho ta thêm cái nữa? Cái này có gì dùng?
Phương Chính vừa nói xong, nghe loảng xoảng một tiếng, tiếp đó nghe con khỉ chi chi gọi bậy nói:
“Sư phụ, không xong, đại môn đổ!”
Phương Chính đi ra ngoài xem xét, quả nhiên, đại môn đổ, sau đó một đoàn hoàng quang rơi xuống, một cái đại môn giống trước như đúc xuất hiện.
-Giống nhau như đúc? Hệ thống, ngươi có phải đang trêu chọc bần tăng hay không? Công đức lớn như vậy, ngươi lại cho ta thứ đồ chơi này?
Phương Chính vuốt ve đại môn, một mặt không hiểu nói.
-----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long