Chương 289: Mặt Nạ
Chu Võ nghe nói như thế, tức giận đến nổ phổi, có điều bây giờ hắn đâu rảnh cãi nhau với Tống Nhị Cẩu, Cái gì cũng không nói, nhanh chân chạy, mặc kệ măng, lại không phát hiện, tay run một cái, một tấm hình cuối cùng vẫn chụp ra.
Nhìn Chu Võ chạy, Cát Yến, Chu Văn Vũ lập tức đuổi theo, Cát Yến theo bản năng nhìn lướt qua một đống măng ném loạn kia, trong lòng càng bị hù đổ mồ hôi lạnh, cái nốt ruồi này tuyệt đối có vấn đề, tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ xuất hiện! Nhưng mà lời này cô không dám nói ra, nói ra, ai tin?
Chính cô cũng không dám tín, tự nhủ:
“Nhất định là trùng hợp, trùng hợp...”
Chu Võ một đường chạy xuống núi, bụm mặt, căn bản không dám ngẩng đầu, nhưng cảm giác được lông trên mặt, hắn sợ, quá xấu, thật là buồn nôn, đây vẫn còn là người ư?
Cả nhà Chu Võ chạy, Tống Nhị Cẩu nhặt điện thoại của Chu Võ lên, nhìn ảnh chụp phía trên, lập tức cười, yên lặng nhấn gửi…
Chu Võ xuống Nhất Chỉ sơn, lái xe một đường đi đến bệnh viện huyện Tùng Vũ, mặc dù hắn cảm thấy bệnh viện nhỏ một chút, nhưng không quan trọng, chỉ cần là bệnh viện là được rồi.
Bác sĩ da liễu Điền Hà đang loay hoay nghịch điện thoại, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, theo bản năng đưa điện thoại di động vào túi, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên.
Cơ hồ đồng thời, một người xông tới, người này ngẩng đầu lên một cái…
-A! Quỷ a!
Điền Hà bị dọa sợ, quơ lấy vở trên bàn đập.
Chu Võ đáng thương vô cùng lo lắng, không hề gõ cửa, không làm gì, đi vọt thẳng vào, bị đập một quyển vở vào mặt, cả giận nói:
-Làm gì?
Điền Hà nghe xong, tiếng người? Yếu ớt hỏi một câu:
-Người?
-Nói nhảm! Không phải người, là quỷ sao?
Chu Võ nói chuyện đến quỷ, trong lòng vô cùng biệt khuất, hắn đang bình thường tại sao trên mặt lại xuất hiện đầy nốt ruồi, đầy lông đây?
Thật sự gặp quỷ!
-Ách, không thú vị, hết thảy đều quá đột ngột. Anh đến đây khám bệnh?
Điền Hà nhìn Chu Võ hỏi.
Chu Võ đặt mông ngồi trên ghế, chỉ chỉ mặt nói:
-Cô cảm thấy thế nào? Bác sĩ, cô xem đi, tôi đột nhiên nổi rất nhiều nốt ruồi như vậy trên mặt, cô xem hộ tôi đi.
Điền Hà cũng không chê, dùng tay sờ vào mặt Chu Võ nói:
-Đau không? Ngứa không ngứa? Có cảm giác gì?
-Không có cảm giác gì, chỉ thấy trên mặt như có một tầng bột nhão, khó chịu đến hoảng.
Chu Võ nói.
Điền Hà cau mày, nói:
-Nốt ruồi bình thường đều do sắc tố đen quá nhiều mang đến. Nhưng nốt ruồi này của anh rất đặc biệt, phảng phất trên mặt sinh ra một tầng da nốt ruồi.
-Đừng nói nhiều như vậy, bác sĩ, cô nói xem bệnh này có thể trị hay không?
Chu Võ nói.
Điền Hà cười khổ nói:
-Thật có lỗi, tôi làm nghề y nhiều năm như vậy, thật chưa gặp qua loại quái bệnh thế này. Có thể nói nguyên do anh bị bệnh này không?
-Tôi… Tôi cũng không biết thế nào.
Chu Võ gấp vò đầu bứt tai, theo bản năng chửi mẹ. Đúng vào lúc này, Cát Yến mang theo Chu Văn Vũ cũng chạy vào, Cát Yến nói:
-Bác sĩ, là như vậy. Hôm nay chúng tôi một nhà đi Nhất Chỉ sơn đào măng, đào măng, chúng tôi cũng không có kinh nghiệm gì, lần lượt đào. Núi to như vậy, chúng tôi chỉ cầm một cái túi, tự nhiên cần chọn loại tốt, quá già không muốn, quá nhỏ không đủ ăn... Kết quả đây, có một đám thôn dân thấy được, nói chúng tôi lãng phí. Bác sĩ nói xem, một rừng trúc to như thế, có cái gì lãng phí không lãng phí? Chẳng lẽ tôi bò lên núi cao như vậy, không đào một ít măng tốt trở về, mới gọi là lãng phí? Về sau chúng tôi…
-Có thể nói vào phần trọng điểm không?
Điền Hà nói.
-Trọng điểm? Ách... Chính là, chính là một tên hòa thượng, hắn nói chúng tôi làm như vậy không đúng, còn nói cái gì ngẩng đầu ba thước có thần minh cái gì. Sau đó mặc kệ chúng tôi, chúng tôi tiếp tục đào, kết quả bác sĩ cũng nhìn thấy đấy, trên mặt của hắn biến thành vậy.
Cát Yến nói đến đây, trong lòng còn sợ hãi, âm thầm may mắn chăm sóc đứa bé không đi đào măng, nếu không hiện tại trên mặt, nói không chừng…
Đúng lúc này, một y tá ngoài cửa đi ngang qua, nghe được bên trong đàm luận đến Nhất Chỉ sơn, lập tức ngừng lại, người này chính là Giang Đình.
Giang Đình ló đầu vào nhìn một chút, vừa nhìn thấy cái mặt đen đầy lông kia của Chu Võ, tranh thủ rụt trở về.
-Giang Đình, không phải cô cũng hay đi Nhất Chỉ sơn kia sao? Trên núi kia có thứ gì?
Điền Hà căn bản không tin Cát Yến nói, trên thế giới này lấy đau ra thần? Nếu thật sự có thần, vậy người xấu chẳng phải chết hết rồi?
Có điều cô không biết nên xử lý thế nào, vừa vặn nhìn thấy Giang Đình, dứt khoát đổi chủ đề.
Giang Đình nghe vậy, le lưỡi đi vào nói:
-Điền tỷ, tôi đi qua cũng là chuyện hồi năm ngoái. Có điều…
Nói đến đây, Giang Đình liếc qua Chu Võ, sau đó nói:
-Vị Phương Chính đại sư trên núi kia rất thần bí, mặc kệ mọi người có tin hay không, nhưng tôi tin. Tôi cảm thấy những người này chọc giận Phương Chính đại sư, nhận trừng phạt.
-Giang Đình, chớ nói nhảm.
Điền Hà tranh thủ thời gian đánh gãy Giang Đình, loại lời này nói riêng còn được, nói chỗ này thật không khỏi quá đáng.
-Hòa thượng cẩu thí…
Chu Võ mắng một câu, sau đó nói:
-Được rồi, các người không trị được, tôi đi bệnh viện Thành phố Hắc Sơn. Không được nữa thì lên tỉnh nhìn.
Nói xong, Chu Võ lôi kéo Cát Yến, Chu Văn Vũ đi.
Nhìn bóng lưng ba người, Điền Hà thấp giọng hỏi một câu:
-Thần như vậy?
-Ừm.
Giang Đình gật đầu.
Điền Hà bĩu môi nói:
-Người đàn ông kia không phải thứ tốt đẹp gì, lên núi người ta đào măng, còn lãng phí ném loạn, toàn thân không bị nốt ruồi là may rồi. Giang Đình ban đêm ăn gì?
-Ừm…
Chu Võ rời huyện Tùng Vũ, có điều rất nhanh gặp được phiền toái.
-Đồng chí này, đã lái xe thì đừng mang mặt nạ cổ quái.
Một cảnh sát giao thông cản xe Chu Võ lại, hết sức nghiêm túc nói:
Chu Võ lập tức khóc không ra nước mắt, dắt cuống họng, kéo trên mặt lông đen, gầm thét lên:
-Mặt nạ? Đại ca, anh nhìn xem, đây là mặt nạ? Đây là mặt nạ?
Cảnh sát giao thông dùng tay giật giật, thật đúng không phải mặt nạ! Nhất thời ngẩn ra... Gượng cười hai tiếng nói:
-À, xin lỗi, cậu có thể đi rồi.
Chu Võ phẫn nộ dậm chân ga, xông ra ngoài, kết quả một cước chân ga, đi quá tốc độ, lần nữa bị cảnh sát giao thông đuổi kịp, trừ điểm, phạt tiền!
-Móa nó, hôm nay rốt cuộc gặp vận rủi gì? Làm sao đi đâu cũng không may?
Võ phẫn nộ gào thét, vuốt tay lái.
Thời điểm đến Thành phố Hắc Sơn, đã là ban đêm.
Lưu Tiểu Chu đắc ý chiếc xe BMW vừa mới mua này, mở đèn lớn, gào thét lên, hắn thích cái loại mở đèn công suất lớn, chiếu người khác không nhìn thấy gì này!
-Tiểu Chu, bất đèn quá sáng đi, vặn nhỏ thôi.
Một người bạn bên cạnh nói.
-----
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long