Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 290: Lại Về Nhất Chỉ Sơn

Chương 290: Lại Về Nhất Chỉ Sơn


         - Ha ha, tớ muốn chính là loại ánh sáng này! Trước kia đi xe cũ toàn bị người khác chiếu, hiện tại tớ muốn chơi lại!
Lưu Tiểu Chu đắc ý nói.
-Cái này dễ dàng xảy ra vấn đề, vạn nhất gây nên tai nạn xe cộ làm sao xử lý.
Người bạn nói.
-Đó là do người đó đâm đến, không phải mình đụng, trách ai được?
Lưu Tiểu Chu bĩu môi, xem thường nói.
Người bạn thấy thế, vẫn nhắc nhở:
-Dễ xảy ra vấn đề, đi nhanh lên, đừng ngừng, đừng nhìn náo nhiệt.
Lưu Tiểu Chu cười hắc hắc nói:
-Nhất định, yên tâm đi.
Đang nói chuyện, gặp một chiếc xe đi ngang qua, Lưu Tiểu Chu huýt sáo một cái, nói:
-Ha ha, người anh em, đèn của cậu cũng rất sáng, xem ai sợ ai! Đèn lớn cải tiến, chiếu, dạy cậu làm người!
Kết quả ánh đèn mở ra, vừa chiếu!
-Đi, cái quỷ gì?
Lưu Tiểu Chu thấy người cầm vô lăng là một quái vật mặt đầy lông đen, tựa như hắc hùng tinh!
Trong nháy mắt đó, Lưu Tiểu Chu bị hù toàn thân lông tơ đều nổi lên, nổi da gà, toàn thân khẽ run rẩy, chân dùng sức giẫm mạnh, chân ga oanh lớn! Kém chút tông vào xe trước, kết quả quẹo thật nhanh, xe không bị khống chế xông ra ngoài, bịch một tiếng đâm vào tường, đầu tường đụng thành cái lỗ lớn, kẹt lại bên trong không ra được.
Cũng may Lưu Tiểu Chu và người bạn đã thắt dây an toàn, khí nang bắn ra, lúc này mới bảo trụ một cái mạng…
Leo ra ô tô, Lưu Tiểu Chu và người bạn nhìn nhau, khóc không ra nước mắt a!
Người bạn nói:
-Còn thích chơi đèn sáng công suất lớn không?
Lưu Tiểu Chu lắc đầu, mang theo tiếng khóc nức nở nói:
-Móa nó, về sau tớ nhất định sẽ không chơi thứ này nữa, lừa người… Còn nữa, trong chiếc xe kia rốt cuộc là quái vật sao?
Lại nói Chu Võ lái xe, kết quả nhìn thấy một chiếc xe BMW đột nhiên đụng vào tường, trên mặt vô cùng hậm hực rốt cục có mấy phần tiếu dung, quả nhiên, nhìn người khác không may, hắn vui vẻ!
Nhưng mà Chu Võ không vui vẻ bao lâu, sau khi đến bệnh viện, hắn liền khóc… Qua các loại thiết bị hiện đại của bệnh viện kiểm tra, đi đến kết luận là.
-Căn cứ kết quả kiểm tra, trên mặt của anh không có vấn đề gì, về phần tại sao lông dài, vì cái gì có nốt ruồi, cái này... Cần tiến hành một bước quan sát nữa.
Bác sĩ hết sức trịnh trọng nói.
Chu Võ nghe vậy, lập tức hiểu rõ, lời này nghe thì êm tai, kỳ thật nói cho hắn biết cái này không trị được.
Chu Võ hai mắt tối đen, trực tiếp ngất đi.
Cát Yến và Chu Văn Vũ lập tức đi lên nâng…
Chờ lúc Chu Võ tỉnh lại, sờ lên mặt mũi tràn đầy lông đen, đây không phải là mơ! Lập tức khóc không ra nước mắt...
Cát Yến bên cạnh cầm điện thoại trong tay, một mặt phẫn nộ, Chu Võ vừa vặn nhìn thấy màn hình, kết quả xem thấy lá phổi kém chút nổ tung!
Trong danh sách bạn bè của Cát Yến, phía trên bất thình lình xuất hiện một tấm hình, đó là ảnh chụp một người mặt lông đen!
Chu Võ nhớ kỹ, đây là ảnh hắn chụp!
Chu Võ tranh thủ thời gian tìm điện thoại, kết quả tìm không thấy, lúc này mới nhớ tới, lúc ấy hắn bị dọa ném mất điện thoại.
Trong lòng Chu Võ không nhịn được mắng to:
“Đứa nào tinh trùng lên não cầm điện thoại của tao, còn gửi loạn cho bạn bè tao, tao XXX mày!”
Đồng thời, Chu Võ có loại cảm giác, người trong bệnh viện nhìn hắn đều có vẻ dị dạng, bọn họ đều đang cười nhạo hắn! Lờ mờ bên trong, Chu Võ nghe được bên cạnh có người đang nghị luận lông đen và nốt ruồi trên mặt, trong nháy mắt đó, Chu Võ tức nổ, vọt ra ngoài, chỉ vào người bệnh sát vách, giận dữ hét:
-Chúng mày im miệng hết cho tao!
Người bệnh kia giật nảy mình, nhìn thịt heo trong hộp cơm, nói:
-Này ông ơi… Tôi thấy thịt trên đầu heo này chưa làm sạch lông, thế nào?
Chu Võ lập tức cứng người, nhìn thịt heo trong hộp cơm kia, quả nhiên thấy có một túm lông…
-Xin lỗi.
Chu Võ mắng to ba tiếng, quay người liền chạy ra ngoài.
Cát Yến thấy Chu Võ chạy ra ngoài, vội vàng kéo Chu Võ nói:
-Mình đi đâu đấy?
Chu Võ chỉ chỉ mặt nói:
-Làm gì? Có thể làm gì? Nhìn khuôn mặt này đi, sau này anh có thể làm gì?
Nói xong, Chu Võ co cẳng liền chạy ra ngoài, dọa đến Chu Văn Vũ oa oa khóc lớn, Cát Yến tranh thủ thời gian ôm Chu Văn Vũ đuổi theo.
Lên xe nhà mình, rời khỏi ánh mắt người ngoài, lúc này Chu Võ mới tỉnh táo không ít, tựa lưng vào ghế ngồi, mang theo tiếng khóc nức nở nói:
-Bà xã ơi… Sau này anh làm sao bây giờ…
Cát Yến nói:
-Ông xã, muốn cởi chuông phải do người buộc chuông, chuyện này, em thấy chuyện này có liên quan tám chín phần đến hòa thượng Nhất Chỉ tự kia. Anh quên hắn nói gì rồi sao? Mà nốt ruồi đầu tiên do anh lãng phí cây măng thứ nhất mới mọc ra. Mặc dù sao đó em không thấy được, nhưng em dám khẳng định, anh lãng phí một cây măng thì nốt ruồi lại lớn hơn một chút.
Chu Võ rất muốn phản bác, nhưng chuyện đã đến mức này, hắn cũng chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống, hỏi:
-Vậy phải làm sao bây giờ?
-Trở lại Nhất Chỉ sơn, tìm hòa thượng kia nói chuyện. Có lẽ, có lẽ còn có thể cứu đi...
Cát Yến nói.
Chu Võ cắn răng nói:
-Đi, đi xem một chút! Nếu như, nếu thật là hắn làm, ta... Ta...
Nghĩ nửa ngày, Chu Võ cũng không thể nói ra một câu chửi, Phương Chính có thể khiến mặt hắn nổi nốt ruồi lông, tự nhiên có thể khiến cả người hắn nổi nốt ruồi.
Đối mặt loại kỳ nhân dị sĩ này, hắn thật sự rút rè.
Cát Yến nói:
-Ông xã, dọc theo đường này em một mực suy nghĩ vấn đề, trước kia chúng ta làm có phải quá ương ngạnh hay không? hòa thượng này có phải do ông trời phái xuống thu thập chúng ta?
Chu Võ hừ hừ hai tiếng, cái gì cũng không nói, có điều tỉnh lại một chút nghĩ lại, đúng là rất ương ngạnh. Nhưng hắn… Sai rồi sao?
Dọc theo con đường này, hai người cơ hồ không nói chuyện, một đường lái đến chân núi Nhất Chỉ sơn, mà lúc này, đã rạng sáng.
Nhìn qua Nhất Chỉ sơn, Chu Võ thở dài nói:
-Hai người ở dưới chân núi chờ, anh đi lên xem một chút.
-Đứng, em đi chung với anh.
Cát Yến nói.
Chu Võ lắc đầu, bước nhanh lên núi.
Cát Yến nghĩ nghĩ, cuối cùng không theo, cô rất hiểu Chu Võ, đây là một người đến chết vẫn sĩ diện…
Thời điểm Chu Võ leo lên đỉnh núi, mặt trời đã từ trên đường chân trời ló đầu, đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, trong lòng có một loại cảm giác rất khoáng đạt.
Đúng lúc này, một tiếng cọt kẹt, đại môn Nhất Chỉ tự từ từ mở ra, tiếp đó một tăng nhân áo trắng xuất hiện.
Chu Võ liếc mắt một cái liền nhận ra Phương Chính, lập tức chạy tới, hét lớn:
-Phương Chính đại sư, cứu mạng a!
Phương Chính vừa mở cửa chùa, đang chuẩn bị thử sự thần kỳ của Vô Tướng môn này, liền nghe thấy một tiếng la truyền đến, quay đầu nhìn lại:
-A Di Đà Phật, đây là gì? Hắc hùng tinh?
Mặc dù Phương Chính là người sử dụng Nốt ruồi thuật, mà trong nội dung ghi rõ:
“Nhất niệm sinh nốt ruồi, có thể tự do thiết lập hành vi nốt ruồi sinh trưởng và biến mất. Phương Chính cài đặt là, lãng phí Hàn trúc sẽ có nốt ruồi. Nhưng cụ thế biến thành bộ dáng gì, hắn thật không rõ ràng, chỉ cần không chết, Phương Chính lười quan tâm.”
-Phương Chính đại sư, tôi là Chu Võ!
Chu Võ chạy đến trước mặt Phương Chính nói.
---------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất