Chương 299: Đạo Nhân
Dương Bình bĩu môi nói:
-Đây không phải một cây, mà là một cân!
-Cái gì? Một trăm khối một cân? Ông trời ơi, măng chúng ta ăn đều lớn như vậy, một cây măng chẳng phải có thể bán được mấy trăm?
Có người thì hoảng sợ nói.
Con mắt Vương Hữu Quý thì sáng bóng!
Dương Bình nói:
-Không sai, một cây măng bán được hơn mấy trăm! Không nói cái này, giá cả măng phổ thông vận chuyển từ miền nam đều tám chín khối một cân, giá cao bán được tầm hai mươi mấy khối một cân. Mà măng của chúng ta đều tốt hơn họ, cho nên bán được mấy chục khối một cân không thành vấn đề! Mà chúng ta trồng bắp ngô bao nhiêu tiền một cân? Năm xu? Sáu xu? Nếu tôi nhớ không nhầm năm ngoái chỉ có hai ba xu một cân? Mua bán này thế này, mọi người liếc mắt có thể nhìn thấy rõ. Còn một điểm rất quan trọng nữa là, đó chính là sản phẩm măng gia công rất đắt đỏ, măng dấm, măng khô… Cây trúc chặt đi có thể làm đồ dùng trong nhà, làm chiếu các loại… Đó đều là tiền! Hàn trúc chúng ta so với trúc bên ngoài có chất liệu tốt hơn nhiều… Oa... Không thể nói, ngẫm lại đều là tiền…
Đám người đều bị những lời tươi đẹp của Dương Bình làm sáng mắt.
Đàm Cử Quốc cũng nói:
-Mặt khác, Đông Bắc cũng không có rừng trúc, rừng trúc chỗ chúng ta chính là nơi hiếm có. Phương Chính trụ trì không phải cho phép chúng ta một ngày đào một trăm cây măng trên đỉnh núi sao? Tôi cảm thấy, đem những cây măng dưới núi bán, chỉ bán ra một xíu măng trên núi, xem như quảng cáo. Muốn ăn măng tốt nhất cần đến Nhất Chỉ thôn chúng ta ăn, ngắm rừng trúc, ăn măng! Nhất Chỉ thôn chúng ta có thể phát triển du lịch, hình thức nông gia!
-Cái này tốt!
Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận, rất nhanh hệ thống khai thác kinh tế từ cây trúc kia được bọn hắn khai phá, sau đó chính là phần áp dụng.
Nhưng trong làng không có tiền, đây là điều không may.
Cũng may hiệ tại Dương Hoa chính là thổ hào, tất cả đều động viên mang tiền tích góp ra, tất cả tựa hồ đều không có vấn đề…
Thời gian sau đó, xác lập theo phương hướng mới, các thôn dân không bán măng trên đỉnh núi, muốn ăn? Đến, đến Nhất Chỉ thôn thưởng thức!
Quả nhiên chiến lược này hấp dẫn hàng loạt du khách đến chuyên môn ăn măng, có người nghe nói lấy măng trên núi, hiếu kì lên núi, nhìn thấy Nhất Chỉ tự, tiện thể đi vào bái cúi đầu...
Trong lúc nhất thời, hương hỏa Nhất Chỉ tự lại bắt đầu thịnh vượng.
Phương Chính nhìn người đến người đi vào Nhất Chỉ tự, cười vui vẻ:
-Quả nhiên một thù trả một thù, thiện chí giúp người, bản thân cũng có lợi, A Di Đà Phật...
Về phần người dưới núi thế nào, Phương Chính đã mặc kệ, hắn cũng không phải thương nhân, an tâm niệm kinh tụng phật, giải đáp nghi vấn cho một số người là được rồi.
Đương nhiên hỏi nhiều nhất vẫn là, chúng tôi có thể đào măng hay không, có thể chốt dây xích cho con chó trắng kia không?
Thậm chí còn có du khách mang theo xích sắt lớn tới, sợ Phương Chính không có món đồ này…
Vào lúc ban đêm Độc Lang tan tầm trở về nhìn thấy xích sắt kia, tức giận ngao ngao kêu to, nó thề chỉ cần nó còn ở đây, không ai được phép đào măng!
Đối với cái này, Phương Chính cũng chỉ cười cươi, Độc Lang có thể tận chức tận trách, đương nhiên là chuyện tốt.
Nhưng mà một ngày này, Phương Chính lại nghênh đón một vị khách đặc biệt, lúc này bầu trời có chút sáng lên, vị khách kia vẫn chưa đến, Phương Chính mở cửa không lâu, một người bước vào Nhất Chỉ tự, đứng ở dưới cây bồ đề.
Phương Chính từ bên trong Phật Đường ra xem xét, lập tức sững sờ ngay tại chỗ, người tới lại là một đạo sĩ!
Trên thân người này mặc nhiều lớp áo, lộ ra vẻ vụng về, giữ lại chòm râu dê, khuôn mặt tuấn lãng bên trong mang theo vài phần thoải mái, khoát tay ngửa đầu, nhìn cây bồ đề, tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói:
-Quả nhiên kỳ thụ này, sinh phương nam, lớn lên ở phương bắc, đây coi như là tìm đường chết, vẫn phóng túng bản thân được? Ha ha…
Phương Chính chắp tay trước ngực nói:
-Di Đà Phật, thí chủ, cái cây này hoàn toàn khác loại, xem như tìm đường chết đi.
Đạo sĩ sững sờ, không ngờ hòa thượng này lại nói như vậy, cười hắc hắc nói:
-Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo là Nhạc Thiên chân nhân Thông Thiên Đạo quan. Vị đại sư này, không biết nên xưng hô thế nào?
-Bần tăng, trụ trì Nhất Chỉ tự, Phương Chính.
Phương Chính thấy đối phương không nói thân phận, hắn tự nhiên không nói, miễn để người ta có thể lấy địa vị đè người.
Nhạc Thiên chân nhân cười nói:
-Hóa ra là Phương Chính đại sư, đại sư uy danh lan xa, bần đạo sớm nghe nói, nên chuyên đến bái kiến… Ân… Không đường đột quá chứ?
Trước đó Nhạc Thiên chân nhân còn đàng hoàng nói, đảo mắt lại đã toát ra mấy phần trẻ con rồi.
là Phương Chính đại sư, đại sư uy danh lan xa, bần đạo sớm tâm tính xích tử, khác phật môn.
Có điều Phương Chính và đại đa số đệ tử phật môn không giống nhau, chí ít Phương Chính thuộc về loại đi lệch kia, trên người hắn đúng là không có nhiều thứ mang tính truyền thống của người theo đạo phật.
Phương Chính cười nói:
-Không đường đột...
-Vậy là tốt rồi, có nước? Bần đạo tới gấp, hơi khát, có thể xin chén nước?
Nói xong, Nhạc Thiên chân nhân liếc qua cổng, biết nơi này không tiếp nhận tăng nhân.
Phương Chính gật gật đầu, tự mình đi sau bếp múc một bát nước tới.
Nhạc Thiên chân nhân nhận lấy, hơi ngửa đầu uống, sau đó cảm thán:
-A... Dễ uống! Dễ uống! Uống ngon thật! Phương Chính đại sư, chùa chiền này thật độc đáo, nhưng so với đạo quán của bần đạo vẫn tố hơn nhiều, nước cũng dễ uống.
Phương Chính khẽ mỉm cười nói:
-Chân nhân đến đây có việc gì?
-Không có chuyện, trong lúc rảnh rỗi, đi ra ngoài một chút, tản bộ chút thôi.
Nhạc Thiên chân nhân đang nói chuyện, nhìn phương xa thả ra kim quang, vui vẻ cười nói:
-Mặt trời xuất hiện, chậc chậc, thật đẹp!
-Ách, chân nhân chưa xem mặt trời mọc?
Phương Chính buồn bực, mặt trời mọc mà thôi, lần thứ nhất nhìn kinh diễm, lâu nhìn rồi thấy rất bình thường.
Nào biết được Nhạc Thiên chân nhân lắc đầu nói:
-Mỗi ngày nhìn đều không đủ, ngài nhìn một bông hoa một cọng cỏ một cây cối, chậc chậc, đẹp bao nhiêu.
Khi đang nói chuyện, Nhạc Thiên chân nhân tản ra một cỗ thoải mái, cả người phảng phất tự mang khoái hoạt, thấy cái gì đều cao hứng, phảng phất hết thảy chuyện bình thường trong mắt hắn đều là chuyện thú vị.
Phương Chính nhìn Nhạc Thiên, như có điều suy nghĩ.
Đúng lúc này, Hồng Hài nhi ra, nhìn thấy Nhạc Thiên chân nhân, hừ hừ nói:
-Ở đâu ra lỗ mũi trâu...
Nhạc Thiên sững sờ, Phương Chính ngạc nhiên, vội vàng nói:
-Tịnh Tâm, chớ vô lễ, còn chưa tới xin lỗi!
Hồng Hài nhi một trăm hai mươi cái không vui, nhăn nhăn nhó nhó không muốn xin lỗi, Nhạc Thiên chân nhân thấy vậy, cười ha ha nói:
-Đại sư không cần trách tội, bần đạo vẫn thích làm kiểu “Lỗ mũi trâu”, đứa bé này nói sự thật, không phải lời nói dối, không cần trách tội. Bé con, cách ăn mặc này của nhóc ngược lại rất thú vị, tên nhóc là gì?
Phương Chính ngạc nhiên, càng nhìn càng thấy đạo sĩ này không giống, nhất là câu nói kia, không phải lời nói dối, không có gì cần tạ tội.
Chỉ cần đây là lời xuất phát từ nội tâm đương nhiên là lời nói thật… Có vẻ hoàn toàn không có gì trách tội. Thế nhưng mà, đây chung quy là mắng người, chẳng lẽ cũng không truy cứu? Phương Chính vẫn không rõ lắm.
--------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long