Chương 300: Trăm Sông Đổ Về Một Biển
- Ngài hỏi pháp hiệu hay là tên thật?
Hồng Hài Nhi thấy Nhạc Thiên chân nhân nói đỡ mình, trong lòng mới dễ chịu hơn chút.
Nhạc Thiên chân nhân nói:
- Ừm tên thật đi, nhóc con đáng yêu thế này, đừng bảo tên là Hồng Hài Nhi nha?
- Cháu tên Hồng Hài Nhi.
Hồng Hài Nhi hơi ngửa đầu .
- Hả...
Nhạc Thiên chân nhân ngây người, nhìn Hồng Hài Nhi, lại nhìn Phương Chính.
Phương Chính chắp tay trước ngực nói:
- Dì Đà Phật, nó thật sự tên là Hồng Hài Nhi.
Nhạc Thiên chân nhân lại cười:
- Được, được, tán tài đồng tử.
Nhạc Thiên chân nhân là người dễ tới gần người khác cũng có tài tán gẫu, trò chuyện với Phương Chính rất vui vẻ.
Mà Phương Chính cũng tò mò về Đạo gia mới hỏi:
- Chân nhân, bần tăng không nhìn lầm chứ, quần áo của chân nhân là nạp y sao?
Nhạc Thiên chân nhân đỏ mặt nói:
- Đúng là nạp y, nghèo rớt mồng tơi... Nạp y dày, đi ra ngoài ngồi chỗ nào cũng không bị mòn.
Phương Chính ngạc nhiên, Nhạc Thiên chân nhân đáng yêu thật sự... Nhưng từ xưa đến nay nạp y đều là lựa chọn hàng đầu của các du phương đạo sĩ, lý do thật sự lại do không bị mòn!
Phương Chính nói:
- Chân nhân đạo quán ở nơi nào?
Nhạc Thiên chân nhân chỉ vào Thông Thiên sơn mạch phía sau nói:
- Trong núi, không phải đạo quán chỉ là một cái nhà tranh mà thôi.
Phương Chính lại hỏi.
- Vậy vấn đề ăn uống giải quyết như thế nào?
- Mình trồng trọt, dệt, cơm no áo ấm, ăn gió uống sương, cũng là tự do.
Nhạc Thiên chân nhân nói đến đây, trong mắt lại có chút tự hào, thoải mái. Hiển nhiên hắn không phải đang sĩ diện cố gượng gạo, mà là thật sự thích cuộc sống như thế. Nhạc Thiên chân nhân lại uyển chuyển nói:
- Phương Chính Pháp sư, bần đạo tới lần này thật ra là có việc muốn nhờ.
Nói đến đây, Nhạc Thiên chân nhân lại đỏ mặt.
Phương Chính phát hiện Nhạc Thiên chân nhân vui buồn đều hiện trên mặt, cảm thấy thú vị, liền hỏi:
- Chuyện gì? Chân nhân cứ việc nói.
- Ừm... Tôi đã đào một chút măng của đại sư, ừm… ừm… cậu xem phải bồi thường thế nào…
Mặt của Nhạc Thiên chân nhân càng đỏ hơn.
Phương Chính ngạc nhiên, đào măng? Chẳng lẽ Nhạc Thiên chân nhân lên núi đào? Sao không thấy Độc Lang trở về nói? Hay là hắn cũng đào ngũ rồi?
Phương Chính ngây người một lúc, Nhạc Thiên chân nhân nghĩ Phương Chính không vui, càng ngượng:
- Lúc trước bần đạo cũng không biết măng đã có chủ. Nhìn thấy cây trúc mọc dài xuống núi, có lợn rừng đào lên ăn nên cũng đào hai cây. Về sau mới biết, dãy trúc thuộc Nhất Chỉ thôn, vốn định đi tìm thôn trưởng Vương Hữu Quý. Nhưng hắn nói trúc do cậu trồng, thế là...
Phương Chính nghe vậy, lập tức bó tay, vị đạo trưởng này ngây ngô ghê, cười nói:
- Chân nhân khách sáo rồi, mặc dù dãy trúc đó do bần tăng trồng, nhưng đã sinh trưởng thì cũng không thể coi là thuộc sở hữu riêng của bần tăng. Thí chủ thích ăn, đào cũng đào rồi, không cần suy nghĩ nhiều.
Nhạc Thiên chân nhân hỏi.
- Hả? Vậy... ừm... Thật là vô chủ?
Phương Chính cười nói:
- Đương nhiên là thật, nhưng sau thì thuộc về thôn, đương nhiên đạo hữu muốn ăn vẫn có thể đào.
Nhạc Thiên chân nhân cười tươi:
- Vậy bần đạo an tâm rồi, nói thật là măng ăn rất ngon.
Phương Chính vẫy tay một cái, con khỉ cầm ít măng trên đỉnh núi tới:
- Cái này tốt hơn, chân nhân cầm ít mang về?
Nhưng mà bất ngờ là, Nhạc Thiên trực tiếp lắc đầu nói:
- Không cần đâu.
Phương Chính không hiểu hỏi:
- Vì sao?
- Thiên hạ vô số thứ tốt, há có thể chiếm lấy toàn bộ? Biết thỏa mãn thì mới thấy hạnh phúc, pháp sư nhìn xem, một mảnh xanh thẳm xinh đẹp biết bao. Đáng tiếc có người nhìn mỗi ngày lại cảm thấy không có gì, nếu để họ tới thành phố lớn bụi mù ở một thời gian thì sẽ biết cái đẹp là gì.
Nhạc Thiên nói xong, đứng lên:
- Không còn sớm nữa, bần đạo không làm phiền Pháp sư, nếu rảnh rỗi hãy đến đạo quan sau núi của bần đạo ngồi một chút, mặc dù nghèo khó nhưng cũng là một nơi thanh tịnh.
Phương Chính đứng lên nói:
- Nhất định rồi, xin hỏi chân nhân còn có người tu hành nào khác bên trong Thông Thiên sơn mạch không?
Nhạc Thiên chân nhân nói.
- Có chứ, Thông Thiên sơn mạch không có người thế tục quấy rầy, yên tĩnh tường hòa, sản vật phong phú, vẫn còn có ít người ở bên trong tu hành. Theo bần đạo biết, có một tiên sinh dạy học, tự xưng đệ tử nho gia xây nhà ở đây.
Phương Chính kinh ngạc không thôi, cho tới nay hắn đều nghĩ Nhất Chỉ sơn đã là tít tận ngoài rìa, vào trong nữa thì trừ lũ sói con còn đâu thì không có gì. Hắn không ngờ còn có người tiến vào Đại Sơn tu hành.
Tiễn Nhạc Thiên chân nhân, Phương Chính cũng bắt đầu vui vẻ, xem ra về sau có thời gian nên đi dạo ở Thông Thiên sơn mạch mới được.
Bên cạnh, Hồng Hài Nhi không hiểu hỏi.
- Sư phụ, chúng ta là đệ tử Phật môn, rảnh rỗi trò chuyện với một lão đạo lâu như vậy làm gì?
Phương Chính hỏi ngược lại:
- Vì sao không thể trò chuyện?
Hồng Hài Nhi đáp:
- Chúng ta tin phật, hắn tin đạo, bởi vì đạo khác biệt khó có tiếng nói chung, nói chuyện cứ thấy quái quái.
Phương Chính cười ha ha nói:
- Đó là con suy nghĩ nhiều, tin cái gì cũng không quan trọng, người tốt là được rồi. Mà từ xưa đến nay, đạo không có nhiều phân tranh như vậy mà vô cùng hòa hợp.
Hồng Hài Nhi thật tò mò.
- Thật ạ? Tín ngưỡng khác biệt, còn có thể cùng tiến tới ạ?
Phương Chính dẫn Hồng Hài Nhi ra cửa lớn, vừa đi vừa hỏi:
- Vậy con nói khác biệt, cụ thể là khác chỗ nào?
Hồng Hài Nhi hé miệng, nhíu mày. Dù nó là Yêu Vương nhưng cũng chưa từng hành tẩu qua thiên hạ, cho nên kiến thức không nhiều. Chung quy là con cái nhà danh môn nên vẫn biết chút thường thức. Thế là Hồng Hài Nhi nói:
- Sư phụ có lý nói đạo, phương pháp tu luyện sẽ khác biệt chứ.
Phương Chính cười nói:
- Nho gia tu chính khí, Phật gia tu hòa khí, Đạo gia tu thanh khí. Cả ba đều là khí, chính, hòa, thanh cuối cùng vẫn là trăm sông đổ về một biển, hóa làm một thể, tìm kiếm chính là thiên địa chi khí đúng không?
Hồng Hài Nhi yên lặng, lập tức nói:
- Vậy... vậy không giống nhau chứ? Trung tâm không giống.
- Sao lại không giống? Nho gia đạo giảng dạy phải có "Chính" tâm; Đạo gia đạo giảng dạy "Luyện" tâm; Phật gia cầu là tu hành "Minh" tâm. Chính, luyện, minh, cả ba tâm, không phải đều theo đuổi bản tâm ư? Trăm sông đổ về một biển mà thôi.
Phương Chính nói, mỗi ngày hắn đều nhìn phật kinh, nhìn phật lý không phải là để đó. Bên trong Phật kinh không nói gì bài xích đạo khác, ngược lại hắn thấy không ít lời ngợi khen. Rất nhiều chỗ còn như là người cùng một nhà, không phân tranh nhiều như thế nhân nghĩ. Người tu hành thực sự không phải theo đuổi danh lợi phàm tục, mà là nghiên cứu thảo luận thu hoạch, minh ngộ bản tâm, tìm kiếm tâm siêu thoát chứ ở đâu ra mấy thứ vớ vẩn kia? Kiểu vớ vẩn đó hơn phẩn nửa cũng không phải là tu sĩ.