Chương 301: Vô Tướng Môn Mở Ra
Hồng Hài Nhi vẫn không phục, nói:
- Thế nhưng học thuyết cũng không giống nhau mà. Mỗi nhà đều khác, người không thể nói trăm sông đổ về một biển được?
Phương Chính ha ha cười nói:
- Nho gia giảng "Tu thân, Tề gia, trị thế, bình thiên hạ." Giảng chính là coi trọng hiện thế tu vi, Khổng Tử nói: "Chưa biết chuyện người làm sao biết được chuyện quỷ?" Đây là giải thích mọi người phải hiểu được cách sống mới bàn luận đến tử vong, sống minh bạch cho trót. Đây chính là coi trọng sinh mà không phải tử. "Nghèo thì chỉ lo thân mình, đạt thì kiêm trị thiên hạ" . Hết thảy đều giảng về nhập thế, trị thế. Phật gia giảng là "Thấy tính cách, cứu thế, thông vạn có." Giảng chính là "Nguyên nhân tính không, tứ đại giai không, từ bên trong Không Tính theo đuổi nhân sinh không không." Nói đơn giản là truy cầu tâm linh giải thoát, trị lòng người, lòng người cần phải trị, thiên hạ đương nhiên cũng phải trị, lòng người đều là thiện, thiên hạ có thể vô vi mà trị. Đạo gia giảng cứu chính là "Dưỡng sinh, lánh đời, cùng vạn vật". Lão Tử cho rằng, vạn sự vạn vật tự có biến hóa quy luật, khiến mọi người thuận theo Thiên đạo, thuận theo tự nhiên, tại trong tự nhiên học tập cách đối nhân xử thế. Thể ngộ tự nhiên, lòng người bình tĩnh, khi đối diện với sinh tử, được mất, phiền nhiễu, hỉ nộ ái ố, phải tiêu trừ phẫn uất, hậm hực, xem một chút học thuyết Đạo gia, đi vào bên trong thiên nhiên thể nghiệm sự yên tĩnh thuộc về tự nhiên có thể nhanh chóng trị liệu bệnh dữ ưu tư trong lòng. Không oán hận, không lệ khí, tự nhiên thiên hạ thái bình. Tịnh Tâm, con có cảm thấy phải chăng ba nhà đều trăm sông đổ về một biển không?
Hồng Hài Nhi nghe xong, triệt để á khẩu, nó nói được gì nữa? Nhưng nó vẫn khó chịu nói:
- Nói thì hay cũng không thấy làm gì... Hừ hừ...
Phương Chính biết Hồng Hài Nhi đang nói vô lý nên không thèm để ý. Hắn đứng bên bờ vực nhìn Thông Thiên sơn mạch, trong lòng hiện lên bóng lưng Nhạc Thiên chân nhân.
Cho tới nay Phương Chính đều tiếp xúc với tăng nhân, thôn dân và một số người trong thành phố. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với đạo nhân nhưng Nhạc Thiên cho hắn một cảm giác, như là một thế giới hoàn toàn mới! Sự mới mẻ ấy không phải là thế giới quan bị sụp đổ mở ra thế giới mới mà là một loại cảm giác nhìn cũ như mới...
Phương Chính có thể cảm nhận được sự khoái hoạt của Nhạc Thiên chân nhân, đó là một loại tự do ta là tự nhiên, tự nhiên là ta, thiên hạ mặc dù lớn, lại tiêu dao tự tại, cũng là hài tử vô ưu vô lự, không phải nể mặt người thế tục, cũng không có cái gì bận tâm, nghĩ là nói, là làm, làm sai thì nhận, lập tức sửa đổi. Cách thức đơn giản ấy khiến Phương Chính có chút mê mẩn...
- Hệ thống à, vì sao ta nhìn thấy tăng nhân, đa số đều là loại hình trầm ổn như núi, lão tăng nhập định mà Nhạc Thiên lại cho người ta một cảm giác bừng bừng sức sống, phá đất mà lên? Chẳng lẽ, phật không bằng đạo?
Phương Chính không hiểu.
Hệ thống nói:
- Ngươi vừa mới nói trăm sông đổ về một biển, làm sao đến lượt mình lại mê hoặc? Gặp tâm thấy tính, ngươi không thấy bản tâm, sao thấy được tính cách? Về việc tu hành, Nhạc Thiên chân nhân đi xa hơn ngươi, hắn đã gặp tâm thấy tính, đồng thời ngộ ra được đạo nhân sinh của mình, chính là sống như phá đất mà lên. Hắn chỉ nhìn thấy sự tươi mới, mỹ lệ, nhiều màu. Mà ngươi vẫn đang long đong... Đây không phải chuyện Thần Thông có thể giải quyết mà cần chính ngươi đi cảm ngộ.
Phương Chính sững sờ, sau đó thở dài, nói:
- Quả nhiên, đường tu phật đạo dài dằng dặc, ta còn xa lắm. Dạo này được gọi đại sư nhiều nên hơi phù phiếm.
Hệ thống nói.
- Hiện tại ngươi có cơ sở tốt đẹp, nhưng lịch duyệt quá nhỏ bé, gặp quá ít nhân gian ấm lạnh, có một số việc không nhìn thấy thì sẽ không nhìn ra. Đã có Vô Tướng Môn, ngươi nên đi ra ngoài nhiều, nhìn xem thế giới.
Phương Chính suy nghĩ gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Dẫn Hồng Hài Nhi lượn quanh một vòng, trở lại chùa miếu đã là ráng chiều nhuộm đỏ bầu trời, vô cùng xinh đẹp.
Ăn cơm tối, Phương Chính không vội vã đi xem phật kinh, mà nhớ tới lời hệ thống, đi ra ngoài nhiều hơn, nhìn xem...
Phương Chính hỏi.
- Tịnh Tâm, đã ăn xong chưa?
Hồng Hài Nhi hỏi.
- Rồi ạ, sao sư phụ?
Phương Chính nói.
- Cùng vi sư ra ngoài một chút, con đã đến Nhất Chỉ tự lâu rồi vẫn còn chưa thấy thế giới bên ngoài, hôm nay vi sư dẫn con đi.
Hồng Hài Nhi nghe xong con mắt lập tức sáng lên.
Với rất nhiều người thì Nhất Chỉ sơn rất mới lạ, nhưng nó lại khác. Sau khi thấy điện thoại của Phương Chính và một số sản phẩm khoa học kỹ thuật thì nó rất là tò mò, phàm nhân có thể tạo ra mấy thứ này ư? Thú vị thật ý!
Mà Phương Chính không lên tiếng nó cũng không dám chạy loạn, giờ Phương Chính muốn dẫn nó ra ngoài nên nó đồng ý cả trăm hai mươi lần!
Phương Chính nói:
- Tịnh Pháp, Tịnh Khoan, Tịnh Chân ba con ở trên núi giữ nhà.
Độc Lang, con sóc và con khỉ nghe xong lập tức ỉu xìu, vốn nghĩ có thể cùng đi mà.
Phương Chính cười nói:
- Các con cũng không cần gấp, những ngày tiếp theo, bần tăng sẽ thường xuyên ra ngoài, mỗi lần ra ngoài sẽ đổi một đệ tử đi theo, tất cả mọi người đều có cơ hội.
Ba người nghe thấy mình cũng có cơ hội ra ngoài, lập tức cười nở hoa, không còn khó chịu.
- Sư phụ, chúng ta xuất phát luôn ạ?
Hồng Hài Nhi đã không đợi kịp, nó đã chán ngấy cái ngọn núi này rồi.
Phương Chính nói:
- Ừm, hiện tại xuất phát, đi thôi.
Đi vào cửa chính, Phương Chính hít sâu một hơi, nghĩ mở ra Vô Tướng Môn, trong nháy mắt đó, trong đầu hắn có thêm rất nhiều tin tức.
Dường như hắn nghe được một số người đang nói chuyện.
- Lục Thập Niên...
- Cậu ở đâu?
- Lục Thập Niên đưa tôi đi!
Trước mắt hoàn toàn mơ hồ, Phương Chính như thấy ánh đèn màu lam lấp lóe, tiếng xe qua vù vù. Cảnh sắc cực nhanh, kia như là một chiếc xe.
- Đinh! Nhiệm vụ Vô Tướng Môn đã mở, đã cung cấp tin tức, ngươi phải tìm ra người cần trợ giúp, hoàn thành nhiệm vụ là có thể lựa chọn mở ra Vô Tướng Môn trở về Nhất Chỉ sơn.
- Đùa ư? Chỉ có ngần ấy tin tức? Ta đi đâu tìm người chứ?
Phương Chính kêu lên, lừa đảo quá, có chút hình ảnh và âm thanh mơ hồ thế thôi, hắn đi đâu để tìm người?
Hệ thống nói:
- Ta cũng chịu, Vô Tướng Môn ban nhiệm vụ căn cứ theo công đức, chấp niệm, nguyện lực, ngẫu nhiên lựa chọn một cái nhiệm vụ mục tiêu phù hợp yêu cầu, sau đó bắt giữ một chút hình ảnh. Chỉ có được hình ảnh và thanh âm mơ hồ.