Chương 303: Sư Đồ Thổ Lộ Tâm Tình
Phương Chính nói.
- Bởi vì ông ấy là người đáng kính.
- Thôi đi, trên thế giới này ngoại trừ mình, ai có thể dùng để kính?
Hồng Hài Nhi xem thường nói, sau đó hỏi một câu:
- Sư phụ, người biết bệnh viện kia ở đâu không?
Phương Chính mờ mịt, ừ nhỉ, bệnh viện kia ở chỗ nào?
- Sư phụ, xem ra chúng ta cần ngồi xuống từ từ suy nghĩ, con thấy có mấy cửa hàng bay ra mùi thơm cực, nếu không chúng ta đi ngồi một chút đi?
Hồng Hài Nhi nhìn cửa hàng treo biển đối diện, nước bọt bắt đầu ực ực.
Phương Chính liếc thằng nhãi không có tiền đồ, lắc đầu, đi ra ngoài.
Phương Chính nói:
- Cửa hàng kia đi vào là phải bỏ tiền, sư phụ con nghèo đến mức một mao tiền còn không có, lấy cái gì dẫn con đi ăn?
Phương Chính nói thật, nói có tiền thì không ít, đều là tiền hương hỏa, có thể nhìn mà không thể tiêu, cho nên nghèo vẫn hoàn nghèo.
Hồng Hài Nhi lập tức nói.
- Tiền ạ... Vàng bạc được không ạ?
Phương Chính sững sờ:
- Con có tiền?
Hồng Hài Nhi giơ tay nói:
- Sư phụ nhìn vòng tay vàng của con đi, đi cầm chắc cũng được không ít tiền nhỉ?
Phương Chính trợn mắt, thằng nhãi này lại bày trò khôn vặt. Đó mà là vòng tay vàng à? Đó là kim cô chú, cùng bộ với Khẩn Cô chú trên đầu Tôn Ngộ Không. Quan Âm Bồ Tát có ba bộ chú, đưa cho Tôn Ngộ Không, Hồng Hài Nhi cùng Hắc Hùng tinh. Đây cũng là thứ Phương Chính dùng để hạn chế Hồng Hài Nhi, nếu bỏ ra, theo tính cách của nó thì dù không giết được Phương Chính cũng sẽ khiến chướng khí mù mịt.
Phương Chính gõ đầu nó, kết quả coong một tiếng, Hồng Hài Nhi lông tóc không tổn hao gì. Hắn cũng có chút bất đắc dĩ, Đại Lực Kim Cương Chưởng của hắn hình như không có tác dụng...
Hắn khiển trách:
- Con cho rằng bần tăng không biết đó là cái gì ư? Thu hồi ngay cái trò khôn vặt đó đi, theo vi sư quan sát thế giới này, nếu biểu hiện tốt, ngày sau còn có tự do. Nếu không, haiz... con cứ ở cùng vi sư đến thiên hoang địa lão đi.
Hồng Hài Nhi vội vàng:
- Cái gì? Nếu con không thể đại triệt đại ngộ thì không thể trở về?
Phương Chính liếc Hồng Hài Nhi nói:
- Con cho rằng chỉ có con vội ư? Bần tăng còn muốn hoàn tục đây này...
Hồng Hài Nhi lập tức lên dây cót.
- Ây... Sư phụ, người nói đùa à? Người còn muốn hoàn tục? Nếu là thật thì hoàn tục luôn đi, sau đó chúng ta cùng chiếm núi, xưng vương xưng bá, kiều thê mỹ kiều nương đồ nhi chuẩn bị cho người một ngàn tám trăm, sơn trân hải vị muốn ăn cái gì thì ăn cái đó!
Kết quả Phương Chính liếc mắt nói:
- Nếu đơn giản như vậy bần tăng đã sớm hoàn tục, còn cần con dạy? Bần tăng khó hơn con nhiều.
- Khó đến mức nào? Con là kiểu không thành chính quả Phật gia thì không thể trở về, còn sư phụ?
Hồng Hài Nhi cũng không cho rằng Phương Chính thê thảm hơn mình.
Kết quả Phương Chính ngửa mặt lên trời thở dài nói:
- Sư phụ không thành phật không thể hoàn tục.
Nói xong, suýt thì lệ rơi đầy mặt.
Hồng Hài Nhi nhảy lên vỗ vỗ bả vai Phương Chính, đồng tình nói:
- Dì Đà Phật, con có khả năng, còn người chắc đời này vô vọng.
Phương Chính:
“...”
Hồng Hài Nhi nói.
- Sư phụ, chính người không muốn trở thành phật, người còn độ con? Người độ rồi sao?
Phương Chính nói:
- Độ con? Tại sao bần tăng phải độ con?
Hồng Hài Nhi ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ không phải vì độ con nên người mới hạn chế con ư?
- Đã sớm nói con rồi, vi sư không hứng thú độ con thành Phật, hạn chế con chỉ là để con không gây thêm rắc rối mà thôi. Còn cùng con giảng đạo lý nhìn thế giới chỉ là để chính con đi xem, đi nghe, cuối cùng ngộ ra điều gì lại là chuyện của riêng con. Mỗi người đều có linh hồn của mình, có tính cách của mình, nếu cưỡng ép độ con thì khác gì yêu ma ăn người? Đương nhiên, bần tăng cũng không biết người khác làm thế nào, dù sao thì... Con và ta đều lưu lạc thiên nhai, bần tăng còn chưa đến mức bắt ép con thành cao tăng.
Phương Chính nói thật lòng, hệ thống độ hắn cũng là như thế cưỡng ép hạn chế cũng chỉ là hạn chế một chút hành vi cử động quá rác rưởi, như là mắng chửi người... Bất kể có phải là cao tăng hay không, thì ở trong một quần thể kẻ mắng chửi đều là đống rác bị ghét bỏ.
Bởi vì cái gọi là trong lòng không muốn đừng đẩy cho người, Phương Chính không thích bị quản lý, bị cải biến quá mức nên hắn sẽ không áp dụng với Hồng Hài Nhi.
Hồng Hài Nhi nhếch nhếch miệng, không có lên tiếng, lâu rồi mới nói:
- Sư phụ, ừm... Chúng ta đi đâu bây giờ?
Phương Chính nói:
- Sư phụ đã nói, dưới mũi có mồm, đường từ miệng ra, tìm không thấy thì cứ hỏi đi.
Nhưng đi nửa ngày, Phương Chính cũng không lên tiếng, Hồng Hài Nhi nhịn không được hỏi:
- Sư phụ, miệng dưới mũi của người sao không hỏi đường?
Phương Chính đỏ mặt, không phải hắn không muốn hỏi, thế nhưng mấy cô này toàn mặc váy ngắn khoe chân dài, hắn ngại hỏi!
Thật vất vả nhìn thấy một người đàn ông thì đối phương lại đi băng băng, Phương Chính da mặt mỏng, ngoài miệng thì nói dễ nhưng khi đi hỏi đường lại không mở nổi miệng, cứ tự nhủ kế tiếp kế tiếp, kết quả chờ đến hiện tại.
Hồng Hài Nhi chế giễu.
- Sư phụ, không phải là người ngại đó chứ?
Bị đồ đệ cười? Sao có thể được? Thế là Phương Chính cắn răng một cái, đi về phía một cô gái đang đứng ngoài cửa hàng, hắn còn chưa mở miệng, cô gái đã cười:
- Đại sư, gội đầu hả? Chúng tôi là cửa hàng chuẩn đó, dịch vụ gội đầu đẳng cấp, cam đoan thầy dễ chịu nha...
Phương Chính mặt đỏ lên, bởi vì cô gái này nhích lại gần, hơi khom người, trong nháy mắt đó trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ —— đóng cửa, thả Hồng Hài Nhi, chụp chết yêu tinh kia!
Nhìn thấy Phương Chính đỏ mặt, cô nàng vui vẻ, lần đầu tiên cô gặp một người đàn ông dễ dàng thẹn thùng như vậy, mặc dù là hòa thượng... Cô nói:
- Vị đại sư này, suýt thì quên, thầy. . . hình như là không có tóc.
Phương Chính biết mình bị đùa giỡn, chắp tay trước ngực, tuyên một câu phật hiệu nói:
- Dì Đà Phật, thí chủ, xin hỏi bệnh viện tỉnh đi đường nào?
- À hóa ra thầy hỏi đường hả, đi thẳng đường này, qua ba ngã ba rẽ phải đến một ngã ba bên trái. Đại sư, thầy không định vào thử mát xa da đầu ư?
Cô nàng nói xong lại đùa Phương Chính. Chịu thôi, thường chỉ thấy mấy tay già đời, giờ gặp cọng rau như Phương Chính giống hệt ông chú gặp được loli, không nhịn được muốn đùa một chút.
Phương Chính cười khổ một tiếng, nói:
- Dì Đà Phật, cám ơn ý tốt của thí chủ, bần tăng có việc gấp đi trước.
Nói xong, Phương Chính kéo Hồng Hài Nhi đang nghiên cứu cửa hàng.
Hồng Hài Nhi hiếu kì hỏi.
- Sư phụ, đi luôn hả? Con còn chưa nhìn đủ đâu. Người nói xem, gội đầu thôi sao lại thu phí nhỉ?
- Người ta là tiệm cắt tóc, chuyên nghiệp, tạo hình đẹp mắt.
Hồng Hài Nhi hỏi.
- Vậy có thể cho con một kiểu tóc xinh đẹp không?
- Con? Về vi sư chuẩn bị cho con.
- Sư phụ cũng chuyên nghiệp hả?
- Vô cùng chuyên nghiệp!
- Vậy người cho con kiểu tóc gì?
- Giống vi sư!
Hồng Hài Nhi:
“...”