Chương 304: Hòa Thượng Lại Tới
Đứng trong đại sảnh bệnh viện tỉnh, Phương Chính ngơ ngác.
Hắn đã tới bệnh viện huyện Tùng Vũ, nơi đó không nhỏ nhưng so với bệnh viện trước mắt thì như gặp sư phụ. Bệnh viện này chỉ riêng phần sảnh đón tiếp đã rộng hơn mười mặt bằng! Chiếm diện tích cực lớn, như một thành phố nhỏ!
Phương Chính đứng đây không phân rõ được phương hướng! Lúc này, hắn càng phát hiện hắn vẫn không hiểu hết về thế giới của mình, xuất thế làm được, nhập thế lại là rối tinh rối mù. . .
Không đi qua hồng trần, sao có thể luyện được Bồ Đề Tâm?
Nghĩ đến đấy, Phương Chính càng kiên định sau này phải chăm ra ngoài hơn. Mà canh giữ ở Nhất Chỉ sơn thì gặp được bao nhiêu người muốn trợ giúp đây? Có thể được bao nhiêu công đức? Nghĩ nghĩ, thời gian kiếm công đức trên cơ bản đều là tính bằng tháng. Bây giờ có Vô Tướng Môn, phải lợi dụng thật tốt.
Phương Chính và Hồng Hài Nhi đứng ở đại sảnh, khá là nổi bật. Một thân tăng y màu trắng, đầu trọc, bên người còn có một đứa trẻ cởi truồng mặc yếm đỏ, ai đi qua đều sẽ nhìn, nghị luận ầm ĩ. . .
- Ha ha, nhìn đi, hòa thượng kia dắt theo một đứa trẻ.
- Không phải là con riêng chứ?
- Vớ vẩn, hòa thượng kia mới bao nhiêu tuổi? Có con riêng thì mấy tuổi phải kết hôn hả?
- Lúc tôi năm tuổi, ông nội bị giặc đâm chết. Người ta năm tuổi đều có cha, hòa thượng này lớn như vậy có con trai thì sao?
Phương Chính nghe vậy, nhíu mày, đầu óc mấy người này trưởng thành kiểu gì? Nghĩ cái quái gì vậy!
Hồng Hài Nhi nhìn trái nhìn phải hỏi:
- Sư phụ, xem ra muốn tìm người thầy định tìm không phải khó bình thường đâu nha.
Phương Chính thở dài, không phải hắn không muốn đi lên hỏi thăm, nhưng vì trước đó bị đùa giỡn nên hắn ngại mở miệng. Linh cơ khẽ động, kim quang trong mắt lóe lên, tuệ nhãn mở!
Hắn chỉ đành lấy ngựa chết làm ngựa sống, ông ấy có công đức lớn như vậy, trên đầu hoa sen nở rộ kim quang sáng chói, như là đèn sáng trong đêm tối, có lẽ có thể thông qua điểm này tìm được thì sao.
Quả nhiên, Phương Chính nhìn lướt qua, nhìn thấy phía trung tâm cấp cứu có Kim Quang nhấp nháy, Phương Chính lập tức đi qua. Hồng Hài Nhi thấy thế đi theo sát. Nó không phát hiện, từ khi nó dùng Thần Thông cũng không làm gì được Phương Chính, nói chuyện với đối phương ban nãy khiến nó bắt đầu có cảm giác tán đồng. Chí ít trong mắt nó, Phương Chính giống mình, đều xui xẻo. . .
Ở thế giới toàn là người xa lạ, Hồng Hài Nhi tán thành Phương Chính nên sẽ xem trọng hắn rất nhiều.
Phương Chính cũng không nghĩ tới, chỉ là một lần thuận miệng thổ lộ tâm tình đã đổi được hiệu quả như thế.
Hoàng Hưng Hoa nôn nóng ngồi trên ghế phía ngoài phòng cấp cứu, ngồi một hồi lại đi qua đi lại, từ đầu đến cuối cũng không yên lặng được. Một người khác cũng thế, chính là em trai Hoàng Hưng Hoa, Hoàng Chấn Hoa. Hai anh em vừa đi đi lại lại, lấy điện thoại di động ra lại nhét vào, cũng không biết đang nhìn cái gì.
Vợ Hoàng Hưng Hoa, Tương Mẫn không nhịn được, nói.
- Hai người có thể nào không đi nữa không? Chóng mặt.
Hoàng Hưng Hoa nôn nóng nói:
- Không đi? Không đi là nghẹn chết rồi, vào lâu như vậy sao còn không có động tĩnh gì chứ.
Tương Mẫn nói.
- Anh ngồi xuống đi, mới có mấy phút. Mà anh trông kỹ cái hộp, đây là bảo bối của ông đấy.
Hoàng Hưng Hoa nhìn cái kia hộp gỗ màu đỏ, lại ngồi xuống, ôm hộp nhìn khóa thầm nói:
- Cả đời này ông chỉ vì nó mà đi từ nam đến bắc, cũng không thể toại nguyện. Haiz…
Hoàng Chấn Hoa cũng ngồi xuống, nói:
- Chịu thôi, xảy ra nhiều chuyện như vậy, thời gian đã qua lâu, đi đâu mà tìm đây. Em thấy nếu thật sự không được, chúng ta thuê mấy người đến diễn. . .
Hoàng Hưng Hoa ngạc nhiên.
- Diễn?
Hoàng Chấn Hoa đỏ mặt nói:
- Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, chẳng lẽ định để ông ấy mang theo tiếc nuối mà đi? Làm thế ít ra ông ấy còn dễ chịu, đi an tường. Cùng lắm thì chúng ta tiếp tục tìm chứ sao. . .
Hoàng Hưng Hoa trầm mặc.
Vợ Hoàng Chấn Hoa - Lưu Na nói:
- Ngộ nhỡ bị cha phát hiện thì phải làm sao? Ngay cả người cha muốn tìm là ai chúng ta còn không biết tên.
Hoàng Chấn Hoa nói.
- Cha hồ đồ rồi sao phân biệt được chứ? Lừa gạt là xong.
Hoàng Hưng Hoa nói:
- Nếu thực sự không được thì nói sau. . .
Vợ Hoàng Hưng Hoa - Tương Mẫn bỗng nhiên nói.
- Hả? Không là hòa thượng kia sao? Sao hắn lại tới đây?
Hoàng Chấn Hoa nghe xong, lập tức điên lên. Hắn đang ngột ngạt vô cùng, tên hòa thượng quấy rối kia lại tới, hắn há có thể ngồi im? Đang định nói gì, Hoàng Hưng Hoa nói:
- Em đừng xúc động, hiện tại chữa trị cho cha quan trọng hơn. Chỉ cần hắn không làm loạn thì cứ kệ đi.
Lưu Na cũng nói:
- Đúng đấy, cái tính này của anh đã nhiều năm như vậy mà không sửa đổi.
Hoàng Chấn Hoa hừ hừ hai tiếng, không nói gì, nhưng lại nghĩ:
- Nếu hòa thượng này còn dám quấy rối, không xử hắn là không được.
Đang nói chuyện, mấy người thấy hòa thượng áo trắng kia ngồi đối diện họ, bên cạnh là một nhóc con phấn điêu ngọc trác vô cùng đáng yêu. Đồng thời, mấy người cũng nhìn kỹ Phương Chính.
Đây là một tiểu hòa thượng ngươi thanh mục tú, làn da trắng nõn, khuôn mặt hiền lành, đôi mắt trong veo như một hồ xuân thủy, cả người tỏa ra mùi thơm của nắng, thật ấm áp.
Bốn người rất nghi hoặc, nhìn mặt lại giống người tốt, không như kiểu quấy rối mà.
Con gái tò mò nhất, Lưu Na nhịn không được hỏi:
- Pháp sư, sao hai người cũng tới đây?
Phương Chính đang nghĩ xem nên nói chuyện với gia đình này thế nào, nghe Lưu Na hỏi thăm, chắp tay trước ngực nói:
- Dì Đà Phật, bần tăng đi theo các vị thí chủ.
Hoàng Chấn Hoa khó chịu nói.
- Sao? Thầy còn ngại không đủ loạn phải không?
Lưu Na giữ chặt Hoàng Chấn Hoa nói:
- Anh nói chuyện kiểu gì thế?
Hoàng Chấn Hoa hừ hừ hai tiếng, đứng lên nói:
- Mọi người nói chuyện đi, tôi ra ngoài một chút.
Nói xong, hắn sải bước đi, hiển nhiên không phải là nhằm vào Phương Chính, mà chỉ đang lo nghĩ, bất an nóng lòng.
Lưu Na lúng túng nói:
- Thầy chớ trách, anh nhà tôi tính tình không tốt lắm. Ừm. . . Thầy đi theo chúng tôi làm gì?
Hoàng Hưng Hoa cũng buồn bực:
- Hình như chúng ta không quen nhau? Thầy vô duyên vô cớ theo tới là có chuyện gì?
Phương Chính nhìn về phía phòng giải phẫu nói:
- Đúng là bần tăng hoàn toàn không quen các vị thí chủ, nhưng ông cụ trong phòng giải phẫu là một người đáng kính.
Ai cũng thích nghe lời khen cả, Hoàng Hưng Hoa, Lưu Na, Tương Mẫn dịu mặt hơn nhiều, Hoàng Hưng Hoa nói:
- Cha tôi là người tốt, nhưng có liên quan gì tới thầy ư?
Tương Mẫn lập tức nghĩ tới điều gì, lập tức nói:
- Chúng tôi không tin phật, cũng không mua bùa hộ thân gì đâu. . .