Chương 307: Phủ Bụi
Phương Chính không nghĩ tới kết quả lại như thế này, trong lòng cảm thấy thất vọng. Cái gì cũng không rõ, hắn biết giúp ông lão hoàn thành tâm nguyện như thế nào đây?
Lúc này Hoàng Hưng Hoa đến đây, nghe thấy Hoàng Chấn Hoa nói vậy, ít nhiều cũng đoán được hai người đang nói gì, thế là mở miệng nói:
-Cha tôi là một người không thích nói chuyện cho lắm, có chuyện gì đều để ở trong lòng. Nhất là chuyện này, xưa nay người không hề tiết lộ, tôi nghĩ, hẳn cha tôi muốn tự mình hoàn thành chuyện này. Mặc dù ông không nói, nhưng chúng tôi biết, ông đang tìm người, chỉ là bất quá ông tìm ai. . . Chúng tôi cũng không rõ ràng.
Phương Chính chắp tay trước ngực nói:
-Dì Đà Phật, thì ra là thế.
Phương Chính cách cửa sổ nhìn ông lão ở bên trong, hỏi:
-Bần tăng có thể vào xem không?
Mặc dù biểu hiện của Phương Chính có chút kỳ quái, nhưng mấy lần thể hiện đều khiến Hoàng Hưng Hoa phải lau mắt mà nhìn, vả lại cũng không giống kẻ có ý đồ xấu đối với ông cụ nhà mình. Nếu không, trước đó hoàn toàn không cần mở miệng nhắc nhở bọn hắn mang hộp vào, thế nên, đối mặt với thỉnh cầu này, Hoàng Hưng Hoa vẫn gật đầu.
Bất quá Hoàng Chấn Hoa lại nói:
-Đi vào thì có thể, nhưng không được quấy rầy cha tôi nghỉ ngơi.
Phương Chính gật đầu nói:
-Thí chủ yên tâm, bần tăng chỉ là nhìn xem, tuyệt không quấy rầy cha thí chủ nghỉ ngơi.
Hai người lúc này mới đồng ý, Phương Chính đi vào phòng bệnh, nhìn ông cụ đang nằm yên trên giường bệnh không thể nhúc nhích, lại cứ mở to hai mắt nhìn chằm chằm cái hộp, trong lòng liền cảm khái không thôi. Hắn không nghĩ ra, ông lão này, đến cùng là chấp nhất điều gì ở cái hộp này. Càng nghĩ không thông, ông lão kia rốt cuộc đã trải qua điều gì, rốt cuộc đã làm được chuyện gì, công đức trên người mới khổng lồ như thế!
Hồng Hài Nhi ở bên cạnh thấp giọng nói:
-Sư phụ, người nếu thật sự muốn hiểu rõ ông lão này, thì cứ tiến vào trong mộng của ông ta để xem không phải là xong sao? Ông lão kia mặc dù si ngốc, nhưng trong đầu vẫn luôn suy nghĩ mà.
Phương Chính sững sờ, hắn thiếu chút nữa quên mất chuyện này! Thế là Phương Chính khởi động tư tưởng, Nhất Mộng Hoàng Lương!
-Một! Hai! Một!
-Một! Hai! Một!
-Đại ca, chúng ta luyện cái này làm gì? Trực tiếp dùng súng không phải tốt hơn sao?
Một người thanh niên nhỏ gầy vừa vào quân đội, khó chịu phàn nàn hỏi.
-Cậu thì hiểu cái gì, cái này gọi là tính kỷ luật của tổ chức, đừng nghĩ nhiều như vậy, cứ làm theo là được rồi.
Một người thanh niên dáng người cao ráo ở bên cạnh đáp lời.
Mà cách đó không xa, Phương Chính mang theo Hồng Hài Nhi đứng ngay cạnh đội ngũ này.
-Sư phụ, người mang theo con vào Như Mộng làm gì?
Hồng Hài Nhi không hiểu, hỏi.
-Không có gì, cùng nhau xem một chút thôi.
Phương Chính đáp.
Hồng Hài Nhi bĩu môi nói:
- Có gì đáng xem đâu, cứ nhìn cách bọn hắn ăn mặc thì biết, khẳng định không phải là loại người lợi hại gì. Áo quần rách rưới còn chưa tính, ai nấy đều gầy như vậy. . .
Phương Chính gõ xuống đầu Hồng Hài Nhi, nói:
-Nhưng mà những người như vậy, lại đang bảo vệ 960 vạn km2 của tổ quốc!
Hồng Hài Nhi kinh ngạc nói:
-Làm sao có thể? Thế thì chắc chắn kẻ thù của bọn họ cũng thuộc loại chả ra gì. . .
Phương Chính không muốn nói tiếp, bèn bảo:
-Yên lặng quan sát đi, con sẽ thấy kẻ thù của bọn hắn.
Đây là một chỗ nằm sâu trong núi lớn, chỉ có vài căn nhà mái bằng, bốn phía rách nát, các binh sĩ ăn mặc cũng không được đầy đủ, có chút lộn xộn nhưng tinh thần mọi người lại vô cùng cao, từng đôi mắt như ánh sao sáng ngời, rất có thần thái, giống như đang mãnh liệt chờ đợi điều gì đó
Đội ngũ trước mắt này chỉ có hơn hai mươi người, bên trên là một sĩ quan mang quần áo màu lam nhạt khắp nơi toàn là miếng vá, đang đứng hô hào khẩu hiệu, thỉnh thoảng lại giảng hai câu về mục đích của buổi huấn luyện hôm nay:
-Đám tân binh các cậu, quá không có tính tổ chức kỷ luật, ngay cả hô cũng không rõ ràng, ai dám để các cậu ra trận? Còn có, Hoàng Nhân, cậu cũng quá kỳ cục, mỗi lần giảng bài đều chuồn mất!
-Báo cáo!
Hoàng Nhân kêu lên.
-Nói!
-Tôi không phải là chuồn mất, mà là nghĩ không ra những thứ này thì có ích gì! Chúng ta tới đây để đánh giặc, anh cứ cho chúng một phát súng không phải là xong sao?
-Dùng súng? Với cái kiểu xông đại về phía trước như thằng mù của cậu á? Đưa súng cho cậu làm gì, chịu chết hả?
-Tôi không sợ chết! Lúc ra đi mẹ tôi đã dặn, sợ chết thì không phải con cháu nhà họ Tương! Sợ chết thì đừng tham gia quân ngũ! Chỉ cần đánh đuổi được bọn ngoại xâm kia, chết thì chết, tôi không sợ!
-Ha ha, cái tên nhóc thối tha này, mồm miệng cũng không tệ nhỉ. Nhưng tôi phải nói cho cậu hiểu, cậu đi lính là để giết giặc, chứ không phải đi chịu chết! Mạng của các cậu là quý giá, tôi muốn các cậu còn sống, còn phải nhất định sống sót, sống thì mới có thể giết chết càng nhiều kẻ địch! Nghe hiểu không?
Chính ủy nói.
-Nghe hiểu!
Hoàng Nhân hô to.
-Trần Đại Sơn!
Chính ủy nói.
-Có!
Người thanh niên thân hình cao ráo đứng bên cạnh Hoàng Nhân ưỡn ngực kêu lên, hiển nhiên so với Hoàng Nhân thì hắn ra dáng một người lính hơn.
Chính ủy nói:
-Cậu từng là quân chính quy, hiểu biết chữ nghĩa, sau này cố gắng chỉ bảo thêm cho Hoàng Nhân.
-Rõ!
Trần Đại Sơn hô to.
-Được rồi, tiếp tục huấn luyện!
Chính ủy nói.
Hình tượng lại chuyển, phía dưới lều cỏ, Hoàng Nhân và Trần Đại Sơn trú ở bên trong, bên ngoài trời đổ mưa to. Bất quá hai người cũng không quan tâm chuyện cứ mưa mãi không dứt.
Trần Đại Sơn ngồi xổm trên mặt đất, dùng một cây gậy viết ra hai chữ.
Hoàng Nhân hưng phấn nói:
-Đây chính là tên em? Anh Đại Sơn, có thật không vậy? Tên của em đẹp mắt như vậy?
-Đúng thế, đây chính là tên của cậu, Hoàng Nhân, đây là chữ hôm nay anh dạy cho cậu, trước tiên cậu hãy luyện viết tên của mình đã, sau này anh sẽ dạy cậu từng chút một, thế nào?
Trần Đại Sơn cười nói
-Được rồi, em hiểu rồi, ha ha. . .
Hoàng Nhân cười vô cùng vui vẻ.
Sau đó, Trần Đại Sơn từng chút từng chút một dạy Hoàng Nhân viết tên của mình, Hoàng Nhân cũng vô cùng thông minh, trong vòng một ngày không chỉ học xong tên mình, còn học được cả tên của quân đội bọn hắn, Chi Đội Thôn Đại Tường.
Đến tối, Hoàng Nhân quấn lấy Trần Đại Sơn, vẫn còn muốn học chữ, Trần Đại Sơn nghĩ nghĩ, dạy Hoàng Nhân một chữ —— Nam!
Sau đó sắc mặt ngưng trọng nói gì đó, Hoàng Nhân sững sờ tại chỗ. . .
Hình tượng lại chuyển, tất nhiên thời gian đã trôi đi khá lâu, Hoàng Nhân cao thêm một chút, Trần Đại Sơn thì vẫn như cũ, giống như một người anh trai, đứng bên cạnh Hoàng Nhân, như một tòa núi lớn, như một tấm bình phong, tựa hồ lúc nào cũng đang bảo vệ lấy người em trai này.
Hai người nấp ở trên triền núi, khoác trên người cỏ dại, nhánh cây, hiển nhiên bọn họ đang đánh phục kích.
Không bao lâu sau, một đội quân của quốc gia R hơi chút chật vật đang rút lui ở bên dưới, trên đường đi vội vàng hấp tấp, hiển nhiên đây là một đám quân bại trận, chính là đang chạy trốn.
Theo một tiếng, đánh!
Nhưng mà cũng không như trong tưởng tượng, không phải cái kiểu đùng đoàng nổ súng liên hồi của phim truyền hình, là vì có người châm pháo ném vào trong thùng sắt tạo ra âm thanh súng máy. Mà mấy người Hoàng Nhân, là cố gắng nhắm chuẩn, nhắm chuẩn, lại nhắm chuẩn, sau đó mới nổ súng! Không có cách nào khác, đạn trên tay mọi người sự không nhiều, nổ súng bậy, sẽ không đánh thắng nổi!
Ba!
Một tiếng tiếng súng thanh thúy vang lên, một quân lính của quốc gia R kêu thảm rồi ngã vào trong vũng máu. Hoàng Nhân thấy thế thì hưng phấn kêu lên:
-Bắn trúng!
Trần Đại Sơn ở bên trên chặn lấy đầu Hoàng Nhân, đè nghiến hắn xuống dưới đất, cơ hồ cùng lúc đó Hoàng Nhân cảm nhận được có hai viên đạn bay sượt qua đầu mình, thiếu chút nữa lấy mạng hắn!