Chương 308: Núi
Trần Đại Sơn gầm nhẹ nói:
-Cậu quên những gì anh dạy rồi sao? Binh lính nước R được huấn luyện nghiêm chỉnh, bất kì thời điểm nào cũng không được bại lộ mình để địch nhân thấy, nếu không cậu sẽ mất mạng như chơi!
Tiếng nói vừa dứt, một người lính phía trên bị bắn nổ tung đầu, máu tươi bắn tung tóe cả mặt Hoàng Nhân. Thấy chiến hữu mới vừa nãy còn nói chuyện với mình, trong nháy mắt đã chết, đầu óc Hoàng Nhân trong phút chốc trở nên mơ hồ.
Nhưng rồi Hoàng Nhân rốt cuộc cũng không phải kẻ sợ chết, chiến hữu tử vong chỉ là để hắn nhận thức được độ tàn khốc của chiến tranh. Đây không phải diễn tập, đây không phải trò đùa, mà đây là một trận chém giết mày sống thì tao chết!
Cuộc chiến tiếp tục không thuận lợi như trong tưởng tượng của hắn, một trận phục kích, mặc dù giết được mười tên binh sĩ quốc gia R, nhưng phía bên hắn cũng tử thương không ít người. Cuối cùng, không thể không rút lui, tạm ngừng chiến đấu.
Nhìn một đám thi thể trước mắt, Hoàng Nhân khóc như mưa.
Những người này không ít kẻ là đồng hương của hắn, năm đó cùng nhau tòng quân, đều là những chàng trai khỏe mạnh, đều không sợ chết, kết quả ai có thể nghĩ tới, lại là kết quả này. .. Còn chính ủy đang nói cái gì, hắn đã không nghe được nữa, chỉ có thể cảm giác thấy Trần Đại Sơn đang đập liên hồi lên vai hắn.
Hình tượng lại chuyển, Hoàng Nhân ngã bệnh, nằm trên giường, ốm đến độ cuộn tròn người lại.
Trần Đại Sơn chạy trước chạy sau chăm sóc hắn, nấu nước nóng, đưa khăn mặt, giúp hắn ra mồ hôi. . .
Hoàng Nhân nhịn không được hỏi:
-Anh Đại Sơn, liệu em có chết hay không?
-Sẽ không!
Trần Đại Sơn không cần suy nghĩ, trả lời như đinh đóng cột, sau đó bổ sung thêm một câu:
-Có anh ở đây, sẽ không để cậu chết đâu, cứ yên tâm đợi ở đây, anh đi ra ngoài một lát.
-Anh Đại Sơn, anh đi đâu vậy? Trời còn đang mưa. . .
Nhưng mà Trần Đại Sơn đã chạy ra ngoài.
Cả một ngày này, Hoàng Nhân không thấy Trần Đại Sơn, bên ngoài hò hét ầm ĩ, giống như chính ủy nổi giận, Hoàng Nhân lờ mờ nghe được hình như là có người trốn đi, lại có người đi trộm cái gì. . .
Ngày thứ hai, Trần Đại Sơn trở về, sắc mặt có chút tái nhợt, bất quá lại cười rất vui vẻ. Khi đó Hoàng Nhân phát sốt, con mắt đã có chút mơ hồ, Trần Đại Sơn vỗ lên ngực Hoàng Nhân, nói:
-Tên nhóc cậu đúng là tốt số, cũng đủ cứng rắn, không chết được.
Chờ tới khi Hoàng Nhân tỉnh lại, quả nhiên, toàn thân nhẹ nhõm, chạy qua vỗ lên bả vai Trần Đại Sơn, hưng phấn hô:
-Anh Đại Sơn, em khỏe rồi! Ha! Không chết được!
Trần Đại Sơn miễn cưỡng nhếch miệng cười, cau mày, bất quá chỉ trong chớp mắt lúc hắn xoay người, những biểu hiện đó nhanh chóng biến mất, hắn lại như thường ngày, mang theo chút cứng nhắc, như một người anh cả mà lên tiếng khiển trách:
-Về sau không được tùy hứng, trời mưa không được chạy lung tung nữa, nếu còn phát sốt thì khó chữa.
-Ừm, nhất định! Đúng rồi, anh Đại Sơn, anh làm thế nào mà chữa khỏi bệnh được cho em?
Hoàng Nhân hỏi.
-Một chút bài thuốc bí truyền thôi, được rồi, không nói nữa, anh đi ra ngoài một lát.
Nói xong Trần Đại Sơn đi ra
Sau đó không lâu, Hoàng Nhân rốt cục biết Trần Đại Sơn là như thế nào mà cứu được hắn. Trần Đại Sơn vậy mà lại lén xuống núi, vào thành, liều chết mua thuốc về từ tiệm thuốc, kết quả trên đường đi vẫn bị bại lộ, phía sau lưng trúng hai phát súng. . . Nếu không phải mạng lớn, được chính ủy đang xuống núi tìm người khiêng kéo trở về, e rằng ngay cả mạng cũng giữ không nổi.
Lúc này đây, Hoàng Nhân khóc, hắn không biết nên biểu đạt cảm kích của mình như thế nào, chỉ có thể nói mãi với Trần Đại Sơn:
-Anh, cảm ơn anh...
Trần Đại Sơn lại cười cười, đáp:
-Cậu gọi anh một tiếng anh trai, anh đương nhiên phải che chở cậu rồi. Tốt rồi, cậu không sao cả, anh cũng chẳng việc gì, không phải đều hoàn hảo sao?
Nhìn thấy dáng tươi cười của Trần Đại Sơn, Hoàng Nhân âm thầm thề, hắn cũng phải bảo vệ Trần Đại Sơn!
Hồng Hài Nhi nhìn đến đây, chân mày hơi nhíu lại, có chút chua xót mà nói:
-Nhân loại thật sự là yếu ớt. . .
Phương Chính từ chối cho ý kiến.
Hình tượng lại chuyển, hỏa lực không ngớt, trời đất mịt mù, không biết bao nhiêu đạn pháo đã rơi trên trận địa, bùn đất hỗn tạp với máu tươi, cả bầu trời như muốn nổ tung. Hoàng Nhân và Trần Đại Sơn cùng nhau ghé vào trong chiến hào, chỉ cảm thấy đất rung núi chuyển, giống như thế giới sắp hủy diệt.
Bất quá hai người vẫn như cũ mở to hai mắt ra nhìn, ôm chặt súng trong tay, ngồi ở kia không nhúc nhích, chờ đợi, chờ đợi sau khi hỏa lực đi qua sẽ công kích kẻ địch!
Rất hiển nhiên, lúc này Hoàng Nhân đã trưởng thành là một chiến sĩ chân chính, không còn sợ hãi, không còn bối rối, trầm ổn vô cùng, ánh mắt kiên định.
Phương Chính đứng ở trước mặt Hoàng Nhân, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ở phía xa, xe tăng đang lao nhanh tới, hỏa lực không ngớt, là quân đội quốc gia R đang đánh tới.
Thấy cảnh này, Hồng Hài Nhi kinh ngạc nói:
-Đây chính là kẻ địch của bọn họ? Bọn hắn dùng mấy cái thứ giỡn chơi này đánh nhau với chúng sao? Bọn hắn ngốc hả?
-Bọn hắn không ngốc, bởi vì bọn hắn biết bọn hắn đang làm cái gì, trong lòng bọn hắn có kiên trì của bản thân, dù có phải chết đi nữa.
Phương Chính thu hồi vẻ thong dong ôn hòa khi nãy, ngẩng đầu lên, sắc mặt trang nghiêm, bên trong ánh mắt ngưng trọng là mấy phần quyết liệt.
Hồng Hài Nhi ngửa đầu nhìn Phương Chính lúc này, nói:
-Sư phụ, vẻ mặt người như vậy, nhìn thì, trông cũng giống một người đàn ông.
Phương Chính: ". . ."
Hồng Hài Nhi như dường như có điều suy nghĩ, nó nhìn chiến trường phía trước, nói:
-Nhưng mà con thật không hiều nổi cách làm của bọn hắn, lúc này nên chạy mới đúng, đánh không lại sao phải ở lại? Chờ chết sao? Cái gì so với cái chết còn quan trọng hơn?
Phương Chính vẫn như cũ không nói gì, có một số việc, Hồng Hài Nhi chưa từng trải qua là không cách nào lý giải được, đã giải thích không được, vậy cứ từ từ xem đi.
Chiến đấu vang dội, theo một tiếng hô lên:
-Các đồng chí, vì người dân ở sau phía sau chúng ta có thể rút lui an toàn, liều mạng! Đánh!
Tất cả binh sĩ lao ra khỏi sự che chắn của công sự, dù biết đánh không lại vẫn không hề sợ chết mà hô lên âm thanh của bản thân mình, bắn ra viên đạn của bản thân mình!
Đội cảm tử xếp thành một loạt, ôm túi thuốc nổ xông về phía trước, người phía trước căn bản chính là một tấm khiên làm bằng thịt người, ngăn trở một đợt xạ kích, ngã xuống đất hi sinh, cho người phía sau tranh thủ thêm thời gian để tiến công. Một người lại tiếp theo một người ngã xuống, hi sinh sáu, bảy người, mới có được một người ôm túi thuốc nổ lăn lộn đến phía dưới bánh xích sắt của xe tăng, sau đó châm ngòi túi thuốc nổ, oanh một tiếng, khiến con quái vật to lớn làm từ sắt này ngừng chạy.
Thấy cảnh này, Hồng Hài Nhi há to miệng, mắng ngay:
-Mấy tên điên không muốn sống nữa. ..
Bàn tay nhỏ bé của nó theo bản năng siết chặt lại thành nắm, hiển nhiên, tâm trạng nó cũng không hề bình tĩnh.
Chiến trường biến thành một cái cối xay thịt, không ngừng có người hi sinh, máu tươi nhuộm đỏ bùn đất, cũng nhuộm đỏ cả bầu trời.
Hồng Hài Nhi thấp giọng mắng:
-Mấy cái tên đần này, không biết chạy sao?
-Bọn hắn đang bảo vệ người nhà.
Phương Chính quay đầu, Hồng Hài Nhi cũng quay đầu theo, hai người càng bay càng cao, rốt cục thấy được xa xa phía trên mặt đất, một đoàn dân chúng đang nhanh chóng rút lui. . . Mà chiến trường trước mặt, chính là một bức Trường Thành ngăn cản quân địch làm bằng thịt người! Đồng thời, Phương Chính nhìn thấy, mỗi khi có một tướng sĩ hi sinh, công đức của bọn hắn đó sẽ được chuyển đi, có chuyển dời đến phương xa, nơi đó hẳn là có thân nhân của bọn hắn. Cũng có chuyển qua cho chiến hữu, điều này nói rõ bọn hắn đã không còn thân nhân. . .
Không ngừng nghe thấy có người gào thét:
-Có chết cũng phải ngăn bọn chúng lại cho tôi, ôm lấy chân bọn chúng! Không cho phép lui lại một bước, không cho phép để bọn hắn tiến lên trước một bước!
Nhìn thấy một màn này, Hồng Hài Nhi một lần nữa trầm mặc, cúi đầu, hỏi Phương Chính:
-Có đáng không?
Phương Chính hỏi ngược lại:
-Nếu như cha mẹ con gặp nguy hiểm, con sẽ như thế nào?