Chương 309: Anh Hùng Huyết tửu
- Dù có phải liền mạng cũng muốn đánh một trận!
-Bọn họ cũng là như thế, mặc dù những người kia không phải cha mẹ ruột của bọn họ, nhưng cha mẹ bọn họ lại ở ngay phía sau lưng, ngăn kẻ địch không nổi, kẻ địch xâm lấn xóm làng, tất cả mọi người đều phải chịu nạn. Cậu cảm thấy, bọn họ làm vậy có đáng không?
Phương Chính hỏi.
Hồng Hài Nhi không lên tiếng.
Đúng lúc này, có người chạy tới, một đường hô hào:
-Từ bỏ trận địa, lập tức rút lui! Lập tức rút lui! Lập tức rút lui!
Nghe thấy tiếng hô này, trong lòng Hồng Hài Nhi không khỏi nhẹ nhàng thở phào, rốt cục muốn rút lui sao?
Các binh lính nghe vậy, mặc dù toàn thể 120 cá nhân không một ai muốn thế, nhưng vẫn phải nghe theo mệnh lệnh mà từ từ rút lui. Hỏa lực vẫn điên cuồng công kích như cũ, tính mệnh mỗi người giờ đây đã không còn nằm trong tay họ, mà là sinh tử bởi trời.
Hoàng Nhân và Trần Đại Sơn cùng nhau chạy, kết quả chạy chưa được bao xa, một viên đạn pháo rơi ngay xuống gần đó, ầm ầm mấy tiếng, Hoàng Nhân chỉ cảm thấy đầu óc bị chấn động đến độ không phân biệt nổi Đông Nam Tây Bắc, đúng lúc này, một thân ảnh cao to xông lại, một tay ấn hắn ngã nhào vào bên trong hố bom.
Gần như là cùng lúc đó, nơi Hoàng Nhân vừa mới đứng bị đạn pháo nổ tung!
Lúc Hoàng Nhân choáng váng bò dậy, thì phát hiện Trần Đại Sơn đang cười với hắn.
Trong nháy mắt đó, Hoàng Nhân có một loại dự cảm rất không tốt, theo bản năng gọi:
-Anh...
-Đi mau, đi mau...
Trần Đại Sơn nói.
-Đi? Cùng đi!
Hoàng Nhân đi qua kéo Trần Đại Sơn, kết quả vừa cúi đầu xuống nhìn thì thấy một chân của Trần Đại Sơn đã biến mất! Phía sau máu thịt be bét, hiển nhiên mới bị đạn pháo nổ bay!
Trong nháy mắt đó, nước mắt Hoàng Nhân trong phút chốc trào ra ngoài. Một Hoàng Nhân từng bị đạn bắn, từng bị thương đến đổ máu cũng không thèm khóc, giờ khắc này lại khóc như mưa chẳng khác nào một đứa trẻ, hắn kêu lên:
-Anh trai, sao anh lại ngốc thế hả?
-Cậu gọi anh một tiếng anh trai, anh đương nhiên phải giúp ngươi về nhà. Được rồi, con đường của chúng ta nhất định phải hoàn thành, ngươi đi nhanh đi... Đi nhanh đi, dựa theo kế hoạch, pháo binh của chúng ta đã bắt đầu phản công mãnh liệt. Pháo binh phản công, viện quân đã đến, lúc này rút nhanh chờ viện quân tới vẫn còn kịp! Đừng quan tâm anh, cứ để anh nằm lại nơi này, nhìn xem... Nhìn xem mấy con rùa đen khốn kiếp kia chuẩn bị xong đời!
Trần Đại Sơn nói.
-Không, muốn đi thì cùng đi!
Hoàng Nhân ngồi xổm xuống, ôm lấy Trần Đại Sơn
Trần Đại thần cả giận mắng:
-Sao cậu lại ngốc như vậy? Cậu ôm anh, còn chạy nổi sao? Cậu làm như vậy, cả hai ta đều chết hết! Cậu đi mau, đi mau đi!
-Muốn đi thì cùng đi! Cùng đi!
Hoàng Nhân căn bản không để ý tới Trần Đại Sơn, ôm Trần Đại Sơn chạy về phía trước. Nhưng giống như Trần Đại Sơn nói, ôm một người làm sao có thể chạy? Nói là chạy, chẳng qua so với đi thì nhanh hơn một chút mà thôi. Sau lưng đạn pháo vẫn tiếp tục bay múa, hai người lúc nào cũng có thể chết đi!
Chạy không được bao xa, một viên đạn pháo rơi ở phía xa, hai người ngã ngửa ra mặt đất, Hoàng Nhân lập tức đứng lên, lôi kéo cánh tay Trần Đại Sơn, cho dù là phải kéo lấy, hắn cũng muốn kéo Trần Đại Sơn đi!
-Thả anh ra!
Trần Đại Sơn kêu lên.
-Không! Muốn chết, thì cùng chết! Muốn sống, cùng nhau sống!
Hoàng Nhân kêu lên, cơ hồ là đồng thời, tiếng hỏa lực vang thanh liên hồi từ phía sau, đó chính là đại đội pháo binh, giờ khắc này rốt cục đã phát uy! Trong nháy mắt kẻ địch bị hỏa lực áp chế, xe tăng cũng bị nổ thành một đống sắt vụn, thế tiến công của kẻ địch rốt cục bị kiềm hãm.
-Chạy mau! Đây là thời điểm tốt nhất!
Trần Đại Sơn kêu lên.
Hoàng Nhân lắc đầu.
Trần Đại Sơn sờ tay vào ngực, móc ra một cái bao nhỏ giao cho Hoàng Nhân, nói:
-Nhà anh ở Đông Bắc, nằm trong thôn Ngư Lộ bên cạnh Sông Tùng Hoa của Đông Bắc, vợ anh tên là A Hương, nói với cô ấy rằng, con trai anh khi nào đặt tên, thì nhớ đặt là Trần Báo Quốc! Đi, những thôn dân kia còn cần chúng tôi bảo hộ, chúng ta không thể chết hết!
Trần Đại Sơn đã dùng hết khí lực để gào thét, nhưng rồi cũng dùng hết chút hơi thở cuối cùng, hai mắt đục ngầu, ảm đạm, rốt cuộc, nằm im bất động.
Hoàng Nhân quỳ gối trước thi thể Trần Đại Sơn, gào khóc. Bất quá vẫn là nhanh chóng ôm lấy thi thể Trần Đại Sơn, từ trong chiến hỏa rút lui ra ngoài... Trong nháy mắt đó, hỏa lực bốn phía phảng phất mất đi thanh âm, chỉ còn lại hắn một kẻ cô đơn, cô độc, thống khổ... Trong tay siết chặt bao bố nhỏ nhắn kia.
Lúc này Phương Chính mới nhìn đến, hậu phương trận tuyến, có số lớn nạn dân đang di chuyển, hiển nhiên đám lính Hoàng Nhân cũng lưu lại đoạn hậu...
Cuối cùng, thống kê sau chiến tranh, quân đội chỗ Hoàng Nhân, ba ngàn bốn trăm mười sáu người, rốt cuộc may mắn sống sót chỉ có năm mươi ba người! Còn lại toàn bộ đều bỏ mình! Phân nửa số còn lại đó cũng là thương binh...
Nhưng mà những người này không một ai than khóc, tất cả sau khi trận chiến kết thúc đều cố gắng nghỉ ngơi, lau sạch lấy nòng súng, thời khắc chuẩn bị tiến vào trận chiến đấu tiếp theo!
Trận chiến kết thúc, đứng ở trong khói lửa, Hồng Hài Nhi nhìn thi thể Trần Đại Sơn, thở dài, mắng một câu:
-Thật sự là một kể ngốc...
Sau đó, vẫn là ngồi xổm xuống, đắp một cái quốc kỳ rách rưới lên người Trần Đại Sơn.
Phương Chính nói:
-Thật là một kẻ ngốc sao?
-Anh hùng...
Hồng Hài Nhi thấp giọng nói.
Phương Chính rốt cục cũng biết công đức của Hoàng Nhân là từ đâu ra, toàn thể chiến sĩ cứu người đều có công đức như nhau, kết quả chết quá nhiều người... Cuối cùng công đức đều dịch chuyển cho hắn, nên hắn mới có được công đức lớn như thế này.
Hình tượng lại chuyển, bên bờ Tùng Hoa, Hoàng Nhân lúc này tuổi đã trên năm mươi đang nhìn chiếc hộp trong tay, yên lặng mở ra, bên trong rõ ràng là một chiếc huân chương quân công! Nhưng huân chương quân công này không phải do bên Hoàng Nhân cấp, mà là huân chương quân công của quân đội trước đó. Hoàng Nhân vẫn luôn biết, Trần Đại Sơn trước kia đã tham gia quân ngũ, chỉ là không biết hắn lại còn có một cái huân chương quân công!
-Anh trai, sông Tùng Hoa làm một trận hồng thủy, rất nhiều thôn đã bị cuốn trôi, người đều sơ tán cả, em biết đi nơi nào tìm thân nhân của anh đây...
Đối mặt với nước sông cuồn cuộn, Hoàng Nhân chậm rãi quỳ xuống, tiếp tục nói:
-Hơn hai mươi năm qua, em vẫn như cũ không thể tìm được chị dâu, là em có lỗi với anh. Nhưng mà xin anh hãy cứ yên lòng, cho dù em có tìm tới chết, vẫn sẽ tiếp tục tìm... Em không ở đây, người nhà em sẽ lại tìm tiếp cho bằng được. Mãi mãi cùng nhau tìm!
Hình ảnh được ghi lại bắt đầu trở nên hỗn loạn, thế nhưng hình ảnh từ đầu đến cuối đều vây quanh sông Tùng Hoa, ông lão lặn lội trong mưa gió, lặn lội trong tuyết lớn, gặp ai cũng hỏi về thôn Ngư Lộ, về A Hương. Nhưng cứ hỏi thêm một người là lại thất vọng thêm một phần, nhưng ông lão chưa từng buông bỏ. Từ lúc tóc hãy còn màu đen, thân thể hãy còn cường tráng đến khi tóc trắng bạc màu mặt mũi nhăn nheo...
Cơ hồ mỗi một tấc đất hắn đều đi qua! Trong thời gian này, hắn cự tuyệt hết thảy khen tặng, cự tuyệt hết những công tác được an bài sẵn, hắn phát động tất cả bạn bè cùng giúp đỡ mình tìm cho bằng được thôn Ngư Lộ, đi cho bằng được vợ của Trần Đại Sơn là A Hương, đáng tiếc, từ đầu đến cuối không tìm được.
Mà hình tượng cũng càng ngày càng hỗn loạn, bất quá, hình tượng lại đột nhiên ngừng lại ở một thời điểm nào đó, một cuộc điện thoại được gọi tới:
-Anh Hoàng, tôi đã điều tra toàn bộ rồi, thật sự chưa từng có thôn nào là thôn Ngư Lộ, nhưng mà tôi lại nghe đươc một chút chuyện cũ. Chuyện cũ Ngư Lộ Đông Phương Bạch, đây là chút chuyện cũ được lưu truyền ở vùng này, kể rằng có một đứa nhỏ mà cha mẹ đều làm ngư dân chẳng may vì lật thuyền mà qua đời. Người chị mới nói với đứa em trai vẫn chưa hiểu chuyện của mình rằng, khi nào phía Đông bầu trời lộ ra ánh sáng bạc, cha mẹ sẽ trở về. Đứa nhỏ đó bởi vì có hi vọng, cho nên vẫn luôn rất kiên cường. Mãi đến khi trưởng thành mới biết được, ánh sáng bạc kia không có thật, đó chẳng qua là hi vọng. Là hi vọng mà chị hắn cho hắn, rằng cha mẹ vẫn còn sống ở bên hắn, nên chưa từng thấy cô đơn.
Tôi nghĩ, Trần Đại Sơn hẳn là lừa anh, anh ta căn bản không có người nhà, anh ta chỉ là muốn để anh chịu rời đi, muốn cho anh mang theo hi vọng, tín niệm để sống sót...