Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 312: Lừa Đảo

Chương 312: Lừa Đảo


         Phương Chính cũng nhíu mày nói:
- Không có cách nào giải quyết một thể ư?
Đàm Cử Quốc bất đắc dĩ nói:
- Trời không mưa, chúng tôi làm gì được chứ.
Nói xong, lại hút điếu cày, có vẻ sa sút.
Dương Bình nói theo:
- Cũng không chỉ là vấn đề trời mưa, băng dày ba thước không phải do chỉ một ngày lạnh, mọi người đều biết về đất đai. Phía dưới không phải là đá cũng không phải bùn đất, mà là cát. Tầng cát không cách nước, cho nên trên trời trời mưa, dưới mặt đất lại lọt, lúa nước thôn chúng ta đều phải bơm nước mỗi ngày. Nhưng vấn đề là nước ngầm cũng không phải vô cùng vô tận, sẽ tới một ngày phải cạn. Mà vì ở vùng xa, lại nghèo nên còn chưa cải tạo được giếng sâu. Các gia đình đều bơm nước, cũng tạo ra bơm nước trên diện rộng, lãng phí nước, tăng tốc độ nước ngầm bị rút sạch. Tôi đã nói rồi, bắt buộc phải dừng ngay...
Đàm Cử Quốc bất mãn nói:
- Nói trơn thế, không bơm nước, cậu bảo mọi người trồng trọt thế nào?
Dương Bình cười khổ một tiếng nói:
- Bí thư, tôi không nói là vì vậy, anh cũng đừng tranh cãi. Thôn chúng ta bơm nước, giờ hết thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Giờ điều tôi lo còn không phải cái này...
- Vậy thì là gì?
- Tôi điều tra rồi, có một số thôn cạn nước ngầm... ầy, nói thế nào đây.
Dương Bình cầm mấy miếng dưa hấu chồng lên nhau, chỉ vào:
- Đây là mặt đất, đây là tầng cát, đây là nước ngầm. Trước kia nước ngầm còn thì thế này. Bây giờ nước ngầm hết, sẽ là…
Dương Bình rút miếng dưa hấu phía dưới, miếng trên lập tức rớt xuống.
Vương Hữu Quý hoảng sợ nói.
- Đất bị sụp?!
- Hố to?
Quả nhiên Đàm Cử Quốc dùng từ rất tượng hình.
Phương Chính nói:
- Vậy chẳng rất nguy hiểm ư?
Dương Bình gật đầu nói:
- Hoàn toàn chính xác, rất nguy hiểm nhưng cũng không tuyệt đối sẽ xảy ra hiện tượng này, đây chỉ là một khả năng. Cho nên...
- Nên thế nào? Chúng ta còn có biện pháp khác không?
Vương Hữu Quý cười khổ nói.
Đàm Cử Quốc nói:
- Đổi thành ruộng cạn.
Vương Hữu Quý nói:
- Thế nhưng giá ngô mấy năm nay... Sửa lại chỉ sợ phải tích trữ
Phương Chính nói:
- Dì Đà Phật, các vị thí chủ, bần tăng có cách.
Đàm Cử Quốc hỏi.
- Cách gì?
- Rất đơn giản, bây giờ rừng trúc sẽ còn tiếp tục sinh trưởng, không bằng trồng Hàn Trúc, Mặc dù cũng cần nước, nhưng chỉ cần mưa là sống được, khô hạn mấy cũng có thể chống được, cùng lắm chết thì chết. Dù sao cái này thứ này lớn nhanh, một trận mưa là mọc.
Đàm Cử Quốc nói:
- Cách này cũng được, chúng tôi đã cho trồng trúc, đây là một công đoạn chậm rãi, không thể nhanh được. Dù sao chúng tôi không am hiểu món này lắm, cần phải lên kế hoạch kỹ mới được. Mặt khác, cũng không chỉ mình thôn chúng ta dùng nước, hiện tại khô hạn diện rộng, rất nhiều thôn đều có hiện tượng như vậy.
Phương Chính không ngờ đã đến mức này, hỏi:
- Nếu tiếp tục khô hạn thì sẽ thế nào?
Đàm Cử Quốc nặng nề đáp:
- Không thu hoạch được một hạt nào.
Rời khỏi Nhất Chỉ thôn, tâm trạng Phương Chính có chút nặng nề. Khô hạn kéo dài khiến thôn phụ cận xuất hiện hiện tượng thiếu nước. Mặc dù không đến mức con người phải khát, nhưng là muốn tưới tiêu thì đã khó khăn... Cứ tiếp tục thế này, thôn dân phụ cận sẽ gặp nạn.
Mà Phương Chính cũng sẽ không thoải mái nữa, không có nước suối, hắn cũng chỉ có thể xuống núi múc nước, nếu dưới núi cũng không có nước, hắn uống gì?
- Sư phụ, chuyện này thật ra cũng không quá khó đâu.
Hồng Hài Nhi nghe kể, gật gù đắc ý nói.
Phương Chính mắt sáng lên, nói:
- Con có cách nào sao?
- Đương nhiên là hô phong hoán vũ! Chỉ cần biết Thần Thông này, vẫy tay gió đến, vung tay là mưa rơi, cả gió lẫn mưa, hạn hán sẽ được xử lý!
Hồng Hài Nhi cười nói.
- Tứ sư đệ, đệ biết Thần Thông này à?
Độc Lang nghe xong, lập tức kích động mà hỏi.
Hồng Hài Nhi vung tay nhỏ, ngẩng đầu ưỡn ngực, vênh váo trùng thiên mà nói:
- Hô phong hoán vũ, Tát Đậu Thành Binh, chính là tuyệt chiêu Đạo môn. Bản vương bất tài, mặc dù là Yêu Vương, nhưng ta được cái quảng giao thiên hạ hảo hữu, Đạo môn bằng hữu vô số...
- Con biết?
Phương Chính cũng kích động, nếu như Hồng Hài Nhi biết hô phong hoán vũ, vậy mối nguy này sẽ được giải quyết ngay!
Hồng Hài Nhi bỗng nhiên che lấy đầu, kêu lên:
- Ai nha, không được, đau đầu... Không nhớ được, con phải đi ngủ cơ. Sư phụ, con ngủ một lát được không?
Nói xong thằng nhóc này chớp mắt mấy cái, không giống đau đầu tí nào.
Phương Chính biết thằng nhãi này tính toán, nhân cơ hội muốn lừa đảo, nhưng hắn cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu nói:
- Đi đi, nghỉ ngơi thật tốt.
- Sư phụ, phật đường không thoải mái.
Hồng Hài Nhi cười gian.
- Vậy ngủ giường vi sư đi.
Hồng Hài Nhi cười như nở hoa, chạy vào thiền phòng Phương Chính, lên giường đi ngủ! Nằm trên giường, đắc ý.
Đến lâu như vậy, giờ nó mới được vào thiền phòng. Dù nó vốn là Yêu Vương, lạnh nóng thế gian này hoàn toàn không là vấn đề. Nhưng là người mà... đều mong cầu tốt hơn, mặc dù đây chưa chắc tốt hơn bao nhiêu, nhưng là chỉ cần là khó có được thì đều là tốt!
- Sư phụ, Tứ sư đệ cái này là nhân cơ hội bàn điều kiện đó.
Hầu tử có chút khó chịu nói.
Phương Chính cười khổ:
- Ừ, ai bảo thằng nhãi này có bản lĩnh đâu. Được rồi, giải tán thôi, vi sư cũng nghĩ cách xem…
Nói xong, Phương Chính trở lại phật đường, thắp ba nén hương, sau đó yên lặng cầu nguyện:
- Mưa thuận gió hoà.
Nhưng Phương Chính cũng biết, hai Phật tượng trước mắt, hơn phân nửa là không quản được điều đó, có van cầu cũng chỉ là an ủi bản thân. Cầu Bồ Tát xong, hắn ngồi dưới cây Bồ Đề, hỏi:
- Hệ thống, Phật môn ta không có pháp thuật thần thông hô phong hoán vũ à?
- Hồi trước ngươi mới nói trăm sông đổ về một biển, hiện tại đã quên rồi sao? Hô phong hoán vũ cũng không phải Thần Thông của riêng giáo phái nào cả, mà là Thần Thông thông dụng. Cũng giống như, tắt đèn phải bật công tắc, chỉ khi hiểu được đạo lý trong đó là có thể làm ra. Đạo gia, Phật gia, nho gia đều có Thần Thông pháp môn tương tự, chẳng qua không có cái tên phổ biến là hô phong hoán vũ như mọi người bảo. Ngươi muốn hô phong hoán vũ cũng được, lên Thần Cảnh thông của ngươi đi, ngộ nhỡ tìm thấy thì sao?
- Ngộ nhỡ?!
Phương Chính chớp mắt, suýt chút gào lên. Thần Cảnh thông có thể tùy tiện lên sao? Là phải dùng công đức mà lên đó! Chút công đức của hắn không nỡ dùng linh tinh. Nhưng nghĩ lại, trông cậy vào Hồng Hài Nhi? Phương Chính cũng không nỡ, đứa nhỏ này có biết hô phong hoán vũ không còn chưa biết, nhưng nhân cơ hội lừa đảo là chắc chắn rồi. Mà muốn nó làm được trong thời gian ngắn, cũng khó!
Cầu người không bằng cầu mình, thế là Phương Chính cắn răng một cái, nhắm mắt lại mở ra Thần Cảnh thông!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất