Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 314: Lúc Nào Đến?

Chương 314: Lúc Nào Đến?


         Thấy Phương Chính muốn đi ra ngoài, Hồng Hài Nhi lập tức đuổi theo, kêu lên:
- Sư phụ, người không cho con tự đi cũng được, dẫn con ra ngoài một chút với? Không chừng vui vẻ con nhớ ra á.
Phương Chính nghĩ nghĩ, dù sao cũng không có việc gì, ở trên núi cũng hoàn toàn không nghĩ ra, thôi ra ngoài một chút vậy.
Lại mở Vô Tướng Môn.
Trong nháy mắt đó, Phương Chính chỉ cảm thấy luồng sóng nhiệt đập vào mặt, cực nóng, không có một chút ẩm ướt nào! Hắn còn nghe được tiếng xì xì, còn có người đang hô hoán, trong hỗn loạn, như nghe được tiếng trẻ con kêu:
- Khát...
Phương Chính cẩn thận nhìn, nghe hết tin tức hữu dụng, để tránh không tìm thấy mục tiêu nhiệm vụ.
Bóng tối biến mất, Phương Chính phát hiện mình đang ở trên một mảnh núi hoang, không thấy cây cối rậm rạp, chỉ có ít lùm cây, đại đa số đều là cát đá, một màu vàng tê tái, gió thổi qua thổi tung bụi mù, cát đất.
Trời nắng chang chang, cả thế giới như một cái lò, chỉ có nóng và nóng! Hiện tại hắn đang đứng ở một khe núi, đường núi rất xấu, hai bên không có hàng rào, lại nhiều cát, sơ sẩy là ngã ngay.
Phương Chính nhìn xuống, phía dưới là vực sâu vô tận, nếu ngã không có nguyệt bạch tăng y hộ thể, hơn phân nửa là chết ngắc.
Đúng lúc này, một trận gió thổi tới, theo bản năng hắn híp mắt, tránh cát bay vào.
Còn Hồng Hài Nhi đang mở miệng thì khác.
Phi phi phi!
Hồng Hài Nhi há miệng, cát bay vào trong, khạc loạn lên rồi phàn nàn nói:
- Đây là nơi quái quỷ gì vậy? Hỏdìệm sơn à?
Phương Chính nói:
- Có lẽ vậy, nhưng hiện tại lại không có quạt ba tiêu của mẹ con.
Hồng Hài Nhi bẹp miệng nói:
- Sư phụ, nơi này chơi không vui, chúng ta về đi.
- Muốn trở về nào có đơn giản như vậy, tiến vào Vô Tướng Môn rồi thì cứ an tâm dạo quanh chút đi.
Phương Chính cũng hết sức bất mãn, ra ngoài cho thoáng lại chạy đến nơi còn nóng hơn, đúng là ra ổ sói vào miệng cọp! Cũng may nguyệt bạch tăng y trên người đông ấm hè mát, không thì cũng đau đầu. Thế nhưng cảnh sắc trước mắt vừa nhìn qua đã thấy khát!
Tâm khát, cơ thể cũng khát, nhưng lại không có nước uống, cả người đều không thoải mái.
Hồng Hài Nhi bĩu môi nói:
- Sư phụ, người trả lại pháp lực cho con, rồi con kéo người bay về là được?
Phương Chính nghe xong, cũng hơi động lòng...
Hệ thống lập tức nhắc nhở:
- Nhắc nhở ngươi một chút, nếu không hoàn thành nhiệm vụ này, ngươi có thể trở về Nhất Chỉ tự, nhưng sau này sẽ không thể sử dụng Vô Tướng Môn. Còn sử dụng, hắn sẽ còn đưa ngươi tới. Nếu mục tiêu nhiệm vụ biến mất, tất cả công năng của Vô Tướng Môn đều sẽ biến mất, biến thành một chiếc cửa bình thường.
Tạt một chậu nước lạnh, Phương Chính dẹp ngay suy nghĩ về chùa, một mặt nghiêm nghị khiển trách:
- Tịnh Tâm, con người trọng yếu nhất liền là đến nơi đến chốn, đã tới sao có thể đi về? Nào, lên phía trước thôi, làm xong rồi trở về cũng không muộn.
Hồng Hài Nhi trợn mắt, nó thề, rõ ràng nó đã thấy tặc ngốc này động tâm, kết quả lại đột nhiên lật lọng dạy dỗ nó... Hồng Hài Nhi rất muốn tát cho Phương Chính một cái, đáng tiếc đánh không lại, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo.
Đường núi mười tám ngã rẽ chắc là chỉ chỗ này, hai người một trước một sau, cong cong quấn quấn đi hơn một giờ, rốt cục đi tới phía sau núi, dõi mắt ra xa có một thôn trang, khói bếp lượn lờ...
Trong nháy mắt đó, Phương Chính và Hồng Hài Nhi chỉ cảm thấy bụng ùng ục ục kêu, yết hầu khô khốc!
Hồng Hài Nhi nói:
- Sư phụ, khát quá. Người trả Thần Thông cho con, con biến nước ra uống đi. Mang người bay qua cũng được...
Phương Chính hoàn toàn lung lay, nhưng nghĩ kỹ vẫn lắc đầu nói:
- Không Nhập Hồng Trần nào biết hồng trần khổ? Ta và con tu hành, há có thể chỉ biết hưởng thụ? Đi, xuống núi, đến thôn chắc sẽ có nước uống.
Hồng Hài Nhi trợn mắt, nó không hiểu, rõ ràng tặc ngốc này có thể không phải chịu tội, sao cứ khăng khăng phải khổ thân, đây không phải ở không đi gây sự à? Đi sau Phương Chính, cố hết sức nép vào cái bóng hắn tìm kiếm chút xíu mát mẻ... Mặc dù tí xíu đó cũng không có tác dụng. Là Yêu Vương, chút nhiệt độ ấy vẫn có thể chịu được nhưng buồn bực trong lòng vô cùng! Mới là thật dày vò!
Ngoài cửa thôn, hai đứa bé ngồi xổm trên đống đất, không ngừng liếm môi khô khốc, nhìn qua phương xa.
- Đại Thành ca, khi nào đội đưa nước mới đến nhỉ?
Một đứa bé vuốt bùn đất, không hề sợ bẩn.
Thằng bé cao hơn híp mắt, cố gắng tránh ánh mặt trời chói lóa, nhìn về phương xa, nhún chân lên lại chỉ có thể thấy dãy núi trập trùng, lắc đầu nói:
- Không biết, chắc là sắp rồi á.
- Hôm nay sẽ không tới đâu.
- Không thể... Họ đến hàng ngày mà.
Cậu bé lớn uể oải.
- Đại Thành ca, anh nói xem mấy anh chị ấy sẽ mang kẹo cho chúng ta chứ? Lần trước có một chị cho em một cây kẹo que, ngọt lắm. Ăn kẹo xong còn có một cây đao nhỏ nữa, em còn giữ nè. Mà giấy gói cũng đẹp cơ.
Cậu nhỏ nói như hiến vật quý.
- Đắc ý ha, anh cũng có, còn có mấy cái lận. A? Có người đến!
Cậu lớn đang nói, bỗng nhiên kêu lên.
Cậu bé nhổm ngay dậy, nhón gót nhìn, quả nhiên, nhìn thấy có hai người, một người toàn thân áo trắng, đầu tròn trùng trục, một người khác mặc cái yếm nhỏ màu đỏ, cởi truồng, nhìn cái đầu cùng kiểu cách thì không khác cậu bé trên đống đất là mấy.
- Không phải đội đưa nước.
Cậu bé có chút thất vọng nói.
- Hai người này thật kỳ lạ, người lớn mặc đồ cổ trang như thầy giáo nói. Đứa bé kia còn mặc yếm... Lạ thật ý.
- Đại thành ca, vậy không phải ma ha? Ông nội chẳng bảo cương thi không mặc đồ cổ trang mà?
- Đồ đần, ông còn bảo cương thi sợ nắng, họ không sợ thì không phải cương thi. Chắc là... Chắc là... Lạc đường nhỉ?
Đại thành tử cũng là lần đầu tiên gặp phải nhóm kỳ lạ này.
Hai người đang nói chuyện, hòa thượng kia đã đi tới trước mặt.
Phương Chính nhìn xem hai đứa trẻ như vừa chui ra từ bùn, nhìn nhìn lại Hồng Hài Nhi trắng trắng mập mập bên cạnh, nói nhỏ:
- Nhìn đi, đó mới là trẻ con hoạt bát, con thì là đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng. Trở về, việc nhà nông gấp bội.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất