Chương 315: Đái Lễ Thôn
Hồng Hài Nhi đảo mắt nói:
- Hai đứa nhà nghèo, dù sao năm đó đồ nhi cũng là đại vương một phương, sao có thể so sánh một đám trẻ ranh phàm nhân?
Phương Chính chỉ đùa nó chút, nhìn hai đứa bé kia, đi lên trước, chắp tay trước ngực nói:
- Dì Đà Phật, hai vị tiểu thí chủ, bần tăng trụ trì Nhất Chỉ tự Phương Chính. Xin hỏi đây là nơi nào?
Đại Thành Tử nghe xong thì hớn hở, dáng tươi cười mang theo chút ngây thơ, sáng sủa:
- Quả nhiên là lạc đường.
Phương Chính cười không nói, lạc thì lạc thôi, dù sao giờ hắn cũng không khác gì lạc đường cả.
Đại Thành Tử nói:
- Con là Lý Đại Thành, đây là Vương Nhị Hổ, và thôn của chúng tôi, Đái Lễ thôn.
Phương Chính chắp tay trước ngực nói:
- Dì Đà Phật, cám ơn hai vị tiểu thí chủ.
Phương Chính cũng biết, hỏi hai đứa cũng không có thông tin gì, còn không bằng vào thôn xem, thế là hắn chào hỏi rồi dẫn Hồng Hài Nhi đi vào bên trong. Hồng Hài Nhi không lên tiếng, nó thấy hai đứa nhãi này thực sự không có tư cách nói chuyện với Yêu Vương cao quý là nó nên bơ luôn. Nhưng khi đi qua chúng, nhìn hai đôi mắt to mang vẻ mong chờ ấy dần dần biến thành thất vọng, trong lòng lại buồn bã.
Hồng Hài Nhi lập tức nghiêng đầu đi, trong lòng hừ hừ nói:
- Tôi là đại Yêu Vương, quan tâm hai đứa nhóc nghèo rớt mùng tơi này làm gì?
Nhị Hổ tử gãi gãi đầu, nghi ngờ hỏi.
- Đại thành ca, trụ trì là gì ạ? Hắn làm gì, mở miệng là nói Dì Đà Phật vậy?
Đại Thành Tử cảm thán nói.
- Anh cũng không biết, họ vào thôn rồi, đi, cùng đi xem đi! Thôn trưởng chắc biết trụ trì là gì á, quần áo chú ý thật sạch sẽ, nếu anh có một bộ thì tốt rồi.
- Dẹp đi, cho anh mặc đồ trắng, anh có nước để giặt không hả?
“...”
Đi vào trong Phương Chính mới phát hiện cái thôn này không hề ổn như mình nghĩ, tường đất, nhà tranh, cùng từng ánh mắt tò mò. Hắn trở thành sinh vật lạ, hoặc phải nói là động vật quý hiếm.
Phương Chính có cảm giác như đang tới gần vườn bách thú vậy...
Đương nhiên, ánh mắt của mọi người cũng không có ác ý, chỉ là hiếu kì, làm sao mà một tên hòa thượng lại chạy tới đây...
Đúng lúc này, một thanh niên trai tráng đi ra nói với Phương Chính:
- Thưa thầy, tôi là thôn trưởng, thầy có thể gọi tôi là Lôi thôn trưởng, thầy từ đâu đến vậy?
Phương Chính nói:
- Dì Đà Phật, bần tăng từ bên ngoài đến, bị lạc đường. Nhìn sắc trời không còn sớm, liền đến quý thôn xin ít cơm chay, cầu một chỗ trú.
Phương Chính nói thật, hắn lạc đường, cũng không biết nên đi hướng nào, hắn hoàn toàn không có đầu mối nào về nhiệm vụ Vô Tướng Môn này cả. Đồng thời, hắn mở tuệ nhãn, cũng không thấy được ai có cái gì đặc biệt. Các thôn dân đều có công đức, cũng có nghiệp lực, chỉ là có người nhiều, có người ít mà thôi, cũng không hiện hóa ra hoa sen, càng không có mũi tên chỉ thị. Hắn hơi hoảng hốt, chẳng lẽ đi nhầm phương hướng rồi?
Nhưng trời dần tối, Phương Chính vẫn định tìm người hỏi thăm, biết nơi này rồi tính tiếp.
Lôi thôn trưởng nhiệt tình hiếu khách.
- Thì ra là thế, nếu Pháp sư không chê thì ở nhà tôi đi.
Phương Chính không từ chối, vội vàng cám ơn rồi dẫn Hồng Hài Nhi đi theo đến nhà Lôi thôn trưởng. Dù là thôn trưởng, nhưng nhà ở cũng không xa hoa, chỉ là một ngôi nhà bằng đất đá, vách tường rất dày, dùng để cách nhiệt. Gian phòng rất sạch sẽ, Phương Chính rất hài lòng.
Vào nhà, Hồng Hài Nhi cũng không khách sáo gì mà kêu.
- Chú ơi, có nước không ạ? Con khát quá...
Lôi thôn trưởng cười ha ha nói:
- Chờ một chút chú lấy cho con.
Nói xong, bóng lưng khoan hậu đi ra ngoài, không bao lâu, cầm một chén nước vào, Hồng Hài Nhi khát khô, đón lấy ngay rồi uống một hớp lớn, kết quả...
Phốc!
Hồng Hài Nhi phun thật xa, kêu lên:
- Đây là nước gì vậy chứ? Khó uống quá, có mùi lạ, còn có cả cát!
Lôi thôn trưởng nghe vậy, mặt lập tức đỏ lên, trong mắt thì có vẻ đau lòng.
Phương Chính nhìn Lôi thôn trưởng, lại nhìn nước dưới đấy, vỗ cho Hồng Hài Nhi một cái nói:
- Người xuất gia bên ngoài, sao lại bắt bẻ như thế.
Hồng Hài Nhi buồn bực nói:
- Thật sự khó uống mà... Không tin người thử đi.
Phương Chính nhận lấy, uống một ngụm, quả nhiên có hơi là lạ, bên trong như thả thuốc gì, mà cũng có cát thật. Đã uống quen nước sạch, giờ uống cái này, đúng là khó mà nuốt xuống.
Lôi thôn trưởng thấy thế, cười khổ nói:
- Nếu không hai vị pháp sư xin chờ một chút, lát nữa chắc sẽ có nước dễ uống hơn.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng một phụ nữ kêu:
- Lão Lôi, gánh nước, nấu cơm.
Lôi thôn trưởng cười khổ nói:
- Ừm... Tôi đi ra ngoài trước.
Phương Chính ngửa đầu uống hết một bát nước, mặc dù rất tệ nhưng hắn không ngu, rõ ràng nơi này đang gặp hạn hán, lãng phí nước còn đau lòng hơn cả lãng phí lương thực! Không cần biết hắn có phải người xuất gia hay không, người ta dùng nước để tiếp đón hắn, nếu không uống thì cũng bất lịch sự quá.
Lôi thôn trưởng nhìn thấy Phương Chính ực một hơi hết bát, nụ cười càng sáng lạn hơn. Hắn đã từng gặp rất nhiều người đến thôn này, họ đều thua vì bát nước đó. Biểu hiện của Phương Chính đã tạo được thiện cảm.
Lôi thôn trưởng quay người đi ra, Hồng Hài Nhi bĩu môi nói:
- Thật là, miếng nước cũng không có mà uống, nơi quái quỷ gì đây?
Phương Chính nhìn bên ngoài, nói:
- Nơi này là đâu vi sư cũng không dễ nói. Nhưng chắc chắn đây là nơi hạn hán nghiêm trọng, đi thôi, ra ngoài xem một chút.
- Còn đi? Nóng như vậy...
Hồng Hài Nhi không sợ nóng, nhưng hoàn cảnh bên ngoài kia, vừa nhìn đã thấy phiền.
Phương Chính nói:
- Con không tò mò nước chúng ta uống từ đâu chui ra ư?
Hồng Hài Nhi nghe xong, con mắt lập tức sáng lên:
- Đúng, đi xem một chút! Nhìn xem rốt cuộc là nước khỉ gì, có nước uống được còn không cho chúng ta mà bắt uống cái này, hừ hừ... Nếu là lúc trước con, con sẽ...
Phương Chính liếc qua Hồng Hài Nhi.
- Ừm?
Hồng Hài Nhi lập tức ngậm miệng.
Phương Chính hài lòng gật đầu, ra cửa, đúng lúc thấy Lôi thôn trưởng đi ra từ một ngôi nhà đất, tay xách một thúng nước nhỏ vào phòng bếp. Hồng Hài Nhi hừ hừ nói:
- Con đi xem một chút.
Hồng Hài Nhi vẫn khó chịu, dù nơi này có thể thiếu nước, nhưng cũng không cần cho nó uống loại nước mùi lạ đó chứ?
Phương Chính sợ Hồng Hài Nhi làm loạn, lập tức đi theo, đến cửa phòng đã nghe bên trong có người nói chuyện.
- Lôi Tử, nước không nhiều lắm hả?
Nói chuyện là một bà lão, giọng rất yếu.
- Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, nước có nhiều mà. Mẹ cứ uống đi...
Giọng Lôi thôn trưởng vang lên, mang theo vài phần vui mừng.