Chương 316: Người Tình Nguyện
Hồng Hài Nhi nói nhỏ:
- Con biết ngay mà! Nước thì nhiều mà lại cho chúng ta uống loại kia, hừ, đúng là đồ tồi!
- Đồ nhi, người ta với con không quen không biết, cho con nước uống đã là ân tình, không cho thì cũng chỉ như nhân chi thường tình. Con oán trách như vậy làm sao được?
Phương Chính khẽ quát.
Hồng Hài Nhi bẹp miệng, xem thường, nói:
- Không được, con chết khát rồi, ông ta không cho thì tự con đi tìm.
Nói xong, quay người chạy về giếng nước.
Phương Chính đang nghe lén, không dễ cao giọng chỉ có thể theo sau ngăn cản Hồng Hài Nhi.
Nó chạy như bay, chui vào phòng.
Phòng giếng là một căn độc lập, tường rất dày, để tránh nhiệt độ bên ngoài làm bốc hơi nước.
Phương Chính đẩy cửa vào đã thấy Hồng Hài Nhi đang đứng đó ngẩn người.
Hắn nhìn theo thì thấy căn phòng cũng có thiết kế, ở giữa để trống nóc nhà nghiêng xung quanh, trung tâm có giếng phía trên đậy một cái nắp to. Giờ cái nắp bị bỏ sang một bên, lộ ra nước phía dưới... hay phải nói chính xác là ao xi măng có chút ẩm ướt!
Hồng Hài Nhi xoay đầu lại, có chút nghi hoặc nhìn Phương Chính nói:
- Sư phụ, họ giấu nước đi đâu?
Phương Chính thở dài nói:
- Đều ở nơi này...
Đến đây, Phương Chính đã hiểu, thôn này không phải thiếu nước ở mức bình thường nữa mà là thiếu nước trầm trọng! Nước của họ chủ yếu là do trời mưa, mà cái nơi quỷ quái này không biết bao lâu mới mưa một lần nữa? Phòng này là để tiết kiệm nước, trữ nước. Bên cạnh đặt một cái túi, là thuốc tiêu độc, mùi lạ lúc trước chắc hẳn là do nó rồi.
Hồng Hài Nhi bẹp miệng, không lên tiếng.
Người ta đã không có nước, còn cho hắn một chén lớn, hắn lại phun ra cộng thêm phàn nàn các kiểu, bây giờ...
Phương Chính vỗ vỗ đầu nó, rồi quay trở lại gian phòng của mình.
Không lâu sau, Lôi thôn trưởng chạy tới gọi hai người ra ăn cơm, có khoai tây và củ cải, trong thức ăn cũng có mùi thuốc tiêu độc, ăn không ngon chút nào. Cơm cũng khác hẳn với Linh mễ ở Nhất Chỉ tự... Nhưng Phương Chính vẫn ăn hai bát to.
Về lại trong thiện phòng, Hồng Hài Nhi khinh bỉ nhìn Phương Chính nói:
- Người ta đều không có nước, người còn mặt dày mà ăn nhiều như vậy à?
Phương Chính cười nói:
- Người ta nhiệt tình chiêu đãi, nếu không ăn miếng nào há chẳng phải là nói người ta làm không ăn được ư? Đó mới là bất lịch sự.
Hồng Hài Nhi nghiêng đầu nói:
- Sư phụ thì lúc nào cũng đúng.
Hai người định nói tiếp lại chợt nghe bên ngoài vang tiếng hỗn loạn, rất nhiều người đang cười, như tết đến vậy. Lôi thôn trưởng xông thẳng ra ngoài, mặt mũi hớn hở.
Phương Chính và Hồng Hài Nhi nhìn nhau, lập tức đi theo.
Ngoài thôn là hai chiếc xe ngựa, trên xe đựng rất nhiều rương phủ vải dày. Trong đó một chiếc xe đã mở vải ra, có thể nhìn thấy đều là nước khoáng.
Một nhóm nam nữ ăn mặc lịch sự đứng tại cổng cười nói với các thôn dân, một cô gái mặc quần jeans, quàng khăn ôm lấy Hổ Tử chụp ảnh, thằng bé thì căng thẳng chút nhưng cười rất tươi, hiển nhiên với nó điện thoại di động rất mới lạ mà nó cũng thích chụp ảnh.
Một anh chàng khôi ngô nam tử thì đang dùng khăn mặt lau mồ hôi, Lôi thôn trưởng đi qua, hai người ôm chầm lấy nhau rồi nói cười.
Phương Chính và Hồng Hài Nhi đi qua, nhìn thấy Đại thành tử, hắn lập tức hỏi thăm.
Đại thành tử cười nói:
- Các anh chị đưa nước cho chúng cháu đó, ha ha... Có thể uống nước sạch rồi, ha ha...
Phương Chính ngạc nhiên, không ngờ các thôn dân lại vui như ăn Tết chỉ bởi vì có nước! Nghĩ tới cuộc sống của mình, so ra như Linh Sơn cực lạc, hắn còn gì để oán trách nữa?
Phương Chính lại hỏi vài câu, giờ mới biết, mấy năm này Mang Lễ thôn thiếu nước nghiêm trọng, mà càng ngày càng thiếu. Vì sinh tồn mà đám thanh niên đều đi ra ngoài làm việc, để lại ông bà bố mẹ và con cái ở chỗ này chật vật sống qua ngày. Người già thì không thể dọn ra ngoài, lại thêm tình cảm thâm căn cố đế, bắt họ ly biệt quê hương thì gần như không có khả năng.
Không có nước, mọi người sống khó khăn, chỉ biết trông cậy vào ông trời, trước kia vcòn được nhưng hai năm nay mưa càng ngày càng ít, đến năm nay, người già cũng suýt chết khát. Lôi thôn trưởng xin giúp đỡ khắp nơi, chính phủ cũng phái người đến n tìm nước ngầm muốn khoan giếng, nhưng mạch nước ngầm đã khô cạn. Nhân viên chính phủ chỉ có thể đánh nước tới, nhưng đường dưới núi thì xe cơ động lại không vào được, chỉ có thể dựa vào ngựa rồi người khiêng. Nhưng đó không phải kế lâu dài, thế là bắt đầu xã hội hóa.
Sau khi mọi người biết tình huống Mang Lễ thôn, không ít các tấm lòng nhân ái hợp thành tiểu đoàn thể, mỗi ngày có người dùng ngựa kéo nước trèo đèo lội suối đưa vào thôn.
Mà nhóm trước mắt là một trong số đó, cũng là nhóm kiên trì nhất, họ liên tục đưa hơn nửa năm. Bình thường đều là một hoặc hai ngày đưa một xe nước tới, thứ bảy đông người sẽ đưa cả xe, cho bọn trẻ bánh kẹo, túi sách, quần áo mới. Có thể nói họ là khách quý của thôn.
Phương Chính thấy khâm phục, xã hội luôn có một vài người không màng danh lợi, mang tấm lòng nhân ái mà yên lặng nỗ lực vì người khác, không cầu hồi báo. Có rất nhiều người nhưng chỉ một số ít trường hợp có thể lên được bản tin, nhưng chính vì họ mà thế giới này mới trở nên càng ngày càng tốt đẹp.
Nhưng mà Hồng Hài Nhi lại liếc mắt nói:
- Sư phụ, đồ ngốc thật nhiều.
Bụp!
Phương Chính Trực gõ đầu Hồng Hài Nhi, còn chưa răn dạy đã nghe một tiếng yêu kiều:
- Dừng tay, sao thầy lại đánh trẻ con như thế?
Người nói là một cô gái mặc áo hồng quần vàng nâu, một tay bế lấy Hồng Hài Nhi, hai mắt trừng Phương Chính. Hắn nghĩ nếu tìm được công tắc chắc chắn sẽ là hai cái bóng đèn 80W mất! Mắt sáng quá!
Cô gái da hơi nâu, trong dáng vẻ mệt mỏi lại mang theo sức sống, không phải là quá xinh đẹp mà là dễ thương.
Nữ tử vừa kêu lên, người đội xe cũng nhìn sang, họ ngây người một lúc, ở cái thôn đất vàng đầy trời này lại có cả một hòa thượng trắng noãn, quá là chói mắt. Nhất là cô gái ôm Hồng Hài Nhi nhìn Phương Chính như nhìn quái vật, làn da hòa thượng này còn đẹp hơn cả cô cơ á! Trong nháy mắt đó, đầu cô gái bổ sung vô số tin tức, có thể mặc quần áo trắng như vậy, da lại đẹp thế, chắc chắn hắn không phải hòa thượng đứng đắn! Chí ít không phải tăng ni khổ hạnh, giảng cứu các kiểu... Còn đánh trẻ con, thật sự hung dữ, không phải hòa thượng giả thì cũng chả khác là mấy.