Chương 318: Hồng Hài Nhi Muốn Khóc
Hồng Hài Nhi liếm môi nói:
- Nhìn con gà này hơi gầy nhưng hầm ngon lắm đây.
Vừa nói ra, Hạ Minh ngây người, bác gái thì vui như điên:
- Hạ đội trưởng, cháu xem trẻ con còn muốn ăn, cháu đừng cản nữa. Vũ Hân à, đây là con cháu hả? Ai cha lớn vậy rồi ư? Trắng trẻo, đáng yêu quá.
Diêu Vũ Hân đỏ bừng mặt, vội vàng nói:
- Bác ơi, đây không phải con cháu đâu, là của hòa thượng kia đó.
Lão thái thái ngây người.
- Hả? Hòa thượng có thể sinh con rồi hả?
Phương Chính bó tay...
Hạ Minh nghe xong, vội vàng nói:
- Dạ không phải là con mà là đồ đệ của Pháp sư. Bác xem, lần này chúng ta có người xuất gia ở đây, ăn mặn không ổn lắm, làm phiền Phật Tổ, chỗ chúng ta sẽ càng không mưa. Cho nên con gà này cứ nuôi ở nhà bác trước nha. Chờ về sau, có cơ hội, chúng ta lại thịt, có được không ạ?
Bác gái nghe xong, nhìn Phương Chính cũng có chút lo lắng. Người trong thôn tín Quỷ Thần, chỉ có thể gật đầu nói:
- Thì ra là thế, làm bác sợ muốn chết, ha ha. Được rồi, vậy bác lại nuôi một thời gian. Nhưng mấy đứa phải nhớ nha, từ nay con gà này bắt đầu mang họ Hạ, nếu mấy đứa không ăn, bác vẫn nuôi, không ai được ăn hết!
Bác gái khăng khăng, Hạ Minh liên tục cam đoan, về sau sẽ tới ăn thì bác gái mới cao hứng xách hai con gà trở về.
Lôi thôn trưởng cảm thán nói:
- Thím Hồ coi hai con gà như bảo bối, ai cũng không cho ăn đâu.
Hạ Minh chỉ biết cười khổ chứ nói gì bây giờ?
Phương Chính cũng thấy ấm lòng, tâm tình vui vẻ lên nhiều.
Nhưng mà có người lại không hề vui, Hồng Hài Nhi nhìn hai con gà, nghệch miệng nói:
- Thật ngốc, gà đưa đến miệng rồi mà còn không ăn... haiz.
Nói xong Hồng Hài Nhi cảm thấy một ánh mắt sắc quăng tới, vừa nghiêng đầu mới nhớ ra mình đang trong lòng Diêu Vũ Hân! Gương mặt xinh đẹp cau lại, hừ một tiếng nói:
- Thảo nào sư phụ con lại muốn gõ, thật đúng là cần phải dạy dỗ một chút, nào, chúng tôi đi sang một bên nói chuyện đi.
Hồng Hài Nhi có dự cảm xấu, chờ đến bên cạnh nó mới biết dự cảm đó đến từ đâu.
Diêu Vũ Hân mở miệng:
- Con có biết thôn này nghèo thế nào không? Nơi đây một năm một người nuôi được mấy con gà chứ? $#... $... amp;amp
Mười phút sau. Lôi thôn trưởng gọi:
- Vũ Hân, ăn cơm!
Hồng Hài Nhi như thấy được hi vọng giải thoát, nhưng Diêu Vũ Hân đang nói thoải mái, phất phất tay vô tư mà nói:
- Thôn trưởng cứ để phần em với, chờ em nói xong sẽ ăn ạ!
Hồng Hài Nhi nghe xong suýt thì bật khóc, mười phút, bà chị này còn chưa khép miệng!
- Nhóc con, nói tới đâu rồi nhỉ? À, còn chưa nói hai con gà kia đâu ha, chúng ta nói về hoàn cảnh nhà thím Hồ trước đi, sức khỏe thím không tốt, hai đứa con trong nhà cũng đều phải ra ngoài làm việc, một năm về một đã là không tệ rồi. Trong nhà còn phải nuôi một đứa... Ầy, nói đến trẻ con, con xem chúng đi rồi nhìn lại mình@# $... %...
Hai mươi phút sau.
- Vũ Hân, chúng ta bắt đầu hát rồi!
Hồng Hài Nhi lập tức nói:
- Chúng ta đi nghe ca nhạc ạ?
Kết quả Diêu Vũ Hân nhướn mày, trừng mắt, từ chối đề nghị của Hồng Hài Nhi, quay đầu lại nói:
- Mọi người cứ hát đi, em nói xong sẽ đến, sắp xong rồi!
Hồng Hài Nhi ngửa đầu nhìn trời, nó hối hận vì đã rời khỏi cái ôm của tặc ngốc mà vùi mình vào chỗ con vịt này...
- Nhắc tới trẻ con, chúng ta lại nói tiếp về thôn này đi, chỗ tây nam @#% $#... amp;amp;...
Hồng Hài Nhi nghe to cả đầu, chỉ cảm thấy bên tai như có mười vạn con ruồi ong ong ong bay. Cuối cùng, nó không nhịn được nữa, muốn nổi giận!
Kết quả, một bóng người màu trắng đi tới trước mặt nó và Diêu Vũ Hân, Hồng Hài Nhi như nhìn thấy tia hi vọng, lập tức kêu lên:
- Sư phụ, con muốn trở về nghe người giảng kinh thuyết pháp.
Diêu Vũ Hân ngạc nhiên, thằng nhóc này muốn chạy hả nên cô nói ngay:
- Pháp sư...
Phương Chính mỉm cười nói:
- Nữ thí chủ, vẫn chưa nói xong sao?
Diêu Vũ Hân nói:
- Vâng, mới mở đầu thôi.
Phương Chính cười nói:
- Không sao, không phải vội, hiếm khi gặp được nữ thí chủ dày dặn kinh nghiệm dạy dỗ trẻ thế này, nữ thí chủ cứ tiếp tục, lúc nào nói xong thì trả nó lại là được.
Diêu Vũ Hân nghe xong, lập tức cười nở hoa, nói:
- Vẫn là Pháp sư rõ lí lẽ, tôi áy náy quá. Thằng bé là trẻ ngoan, chỉ cần phải khuyên răn nhiều hơn thôi.
Hồng Hài Nhi bi phẫn tuyệt vọng, đang muốn mở miệng phản đối lại nghe Phương Chính cười ha hả nói:
- Đồ nhi, con hãy ở đây lắng nghe thí chủ dạy bảo đi, nhớ kỹ, nghe nhiều, nghĩ nhiều, nhớ nhiều, sau khi trở về vi sư sẽ kiểm tra nội dung hôm nay con học được. Con biết mà, nếu vi sư không vui sẽ tức giận đấy, đến lúc đó... Dì Đà Phật, con hiểu mà.
Hồng Hài Nhi nước mắt đầm đìa nhìn Phương Chính nói:
- Sư phụ con sai rồi, sư phụ…
- Dì Đà Phật, biết sai là phải sửa, nhóc à, học cho ngoan. Vi sư đi nghe ca nhạc.
Nói xong, Phương Chính quay người rời đi.
Hồng Hài Nhi nhìn theo, chỉ cảm thấy hi vọng được cứu vớt càng ngày càng xa vời, trong lòng mỏi nhừ, chỉ muốn hô to một tiếng: Ta muốn về nhà!
Trước mắt là gương mặt xinh đẹp nhưng kinh khủng, sau đó Hồng Hài Nhi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hai mắt mờ dần... Nó thề, đời này sẽ không chơi với con gái! Thật là đáng sợ! Đáng sợ hơn cả tặc ngốc nữa!
Phương Chính nhìn vẻ đau khổ của nó, hài lòng xoay người sang chỗ khác trò chuyện với Lôi thôn trưởng, Hạ Minh, đồng thời cũng làm quen một số người trong thôn cùng những người tình nguyện. Tình nguyện viên rất có tài, có người biết hát, hát sơn ca cao vút, mọi người hưởng ứng khen hay, thậm chí có cả bác gái nhảy ra hát đối, tiếng ca cứ cao lên, Phương Chính ít khi nghe ca nhạc cũng phải nghiện.
Trong tình nguyện viên có một thanh niên trầm tính, tên là Đỗ Đào, cứ đứng yên bên cạnh, vỗ tay xem náo nhiệt. Sau rồi âm nhạc cất lên, cả người cũng lắc lư theo, Phương Chính trợn mắt hốc mồm, còn có thể nhảy như thế ư? Thật mạnh bạo!
Các chú các cô nhìn không hiểu, nhưng lại thấy thú vị, mà họ cũng coi những người tình nguyện này là người thân, như con như cái, tiếng khen không ngừng.
Cuối cùng liền là cú chốt, chiếu phim! Lần này họ mượn máy chiếu phim, màn sân khấu, chiếu bộ phim nhựa “địa đạo chiến” “địa lôi chiến” mà các ông bà thích xem, nhìn say sưa ngon lành.
Thỉnh thoảng còn có cô chú mang theo ngô rang đưa đến mọi người, mùi thơm lan tỏa, ngọn lửa bập bùng, trên bầu trời trăng sáng treo cao, một ban đêm yên bình.