Chương 320: Thiên Thê
Phương Chính ngửa đầu nhìn trời, trong lòng kêu to:
- Bay cái quái gì chứ!
Hồng Hài Nhi thấy thế thì cười trộm, rốt cục tặc ngốc đã được thể nghiệm uy lực bà chị súng máy này rồi! Thoải mái! Nhưng mà...
- Nhóc con, em cười gì đấy? Nào, cùng chị ôn lại xem hôm qua chị đã kể cho em những gì nha.
Diêu Vũ Hân một tay ôm lấy Hồng Hài Nhi, cười ha hả hỏi.
Nó lập tức bắt lấy tăng y Phương Chính, kêu lên:
- Sư phụ, con nhớ ra rồi, không phải người muốn giảng kinh cho con ư?
Vừa nói, một đôi mắt to ầng ậng nước, còn kém khóc tại đương trường.
Phương Chính nhìn thấy thế, thở dài nói:
- Đồ nhi, thí chủ đã thích con như thế, con đi theo cô ấy đi.
Chịu rồi, cô gái này nói nhiều quá, không tìm cái đệm lưng chắc là còn muốn tâm sự cùng hắn chuyện võ công mất. Bởi vì cái gọi là chết đạo hữu bất tử bần đạo, đại sư quả quyết bán đồng đội.
Hồng Hài Nhi khóc không ra nước mắt...
Hạ Minh ha ha cười nói:
- Vũ Hân, em tha tiểu Pháp sư nhà người ta đi, em nói hơi nhiều rồi đó.
Diêu Vũ Hân bẹp miệng, ủy khuất nói:
- Nói hơi nhiều á? Em hoạt bát... Đáng yêu!
Thầy giáo dạy khiêu vũ đêm qua đột nhiên tiếp một câu.
- Ngốc thì có.
Mọi người cười phá lên, bầu không khí im ắng cũng trở nên dễ dàng, đẩy xe không còn mệt mỏi như vậy.
Lôi thôn trưởng kêu lên.
- Mọi người chú ý, phía trước xe ngựa không qua được. Lúc mọi người qua thiên thê, nhất định phải chú ý an toàn.
Phương Chính ngạc nhiên, là gì vậy?
- Thiên thê?
Đến lúc đó, Phương Chính mới biết thiên thê là cái gì, bên trên vách núi dốc đứng cheo leo dùng đinh đóng từng cây gỗ, như là cái thang kéo dài xuống dưới. Ngoại trừ những này gỗ tạo thành thiên thê, không có bất cứ biện pháp phòng hộ nào. Cái này tới tới lui lui, Phương Chính chợt phát hiện kỳ thật đường núi Nhất Chỉ sơn là rất tốt!
Hồng Hài Nhi cúi đầu nhìn phía dưới hỏi.
- Sư phụ. . . vì sao dân bên trong không dời ra ngoài?
Phương Chính cũng có chút hiếu kỳ, với đường núi, hoàn cảnh này, chẳng lẽ dọn ra ngoài lại không tốt hơn ư?
Diêu Vũ Hân ở cạnh đó, lập tức bắn như pháo:
- Không phải là không muốn dọn ra ngoài, mà là dọn ra ngoài sống thế nào? Nơi này còn có đất, dù gian nan nhưng sống được. Nếu đi ra ngoài, họ không có tay nghề, thậm chí có người còn không biết mấy chữ, nói tiếng địa phương, tiếng phổ thông còn khó... Tuổi tác cũng lớn, có ra cũng không tìm được việc. Tóm lại khó khăn rất nhiều...
Đang nói chuyện, mọi người đã bắt đầu gánh nước, Diêu Vũ Hân nhìn gầy yếu, cũng cõng một rương, Phương Chính nói:
- Nữ thí chủ, nước của cô để bần tăng vác.
Bởi vì số người nên nước họ mang đi bình thường đều phân phát một người một rương, nhiều thì không có, cũng sẽ không thiếu.
Diêu Vũ Hân lại quay đầu nói:
- Chị Lưu lớn hơn tôi, anh giúp chị ấy đi.
Nói xong cô gọi một chị gái đang yên lặng, nụ cười cũng có vẻ dịu dàng.
Chị gái vội vàng lắc đầu nói:
- Tôi vẫn làm được, không cần đâu.
Phương Chính nói.
- Dì Đà Phật, hai vị thí chủ, bần tăng khiêng hộ hai người, cũng không nặng lắm.
Hạ Minh nhắc nhở.
- Khiêng hết? Pháp sư, cái này rất nặng. Đường núi rất dài đó.
Phương Chính mỉm cười, đi sang bên đẩy thẳng một tảng đá lớn cao cỡ nửa người.
Mấy người trợn tròn mắt, cuối cùng thùng nước của hai cô gái giao hết cho Phương Chính, hắn chỉ cảm thấy sau lưng hơi nặng thêm một chút thôi. Đang muốn xuống dưới, chợt nghe phía dưới có người gọi:
- Em gái à, em đi chậm một chút.
- Anh ơi anh chậm rì rì ý, em nhanh hơn nha.
Nhóm Phương Chính ngây người một lúc, một cái đầu nhỏ hiện ra từ bên dưới vách núi, tết bím tóc hai bên, nhóc con có đôi mắt rất sáng, thấy có nhiều người thì trở nên sợ sệt. Sau đó nhìn thấy Hạ Minh, Diêu Vũ Hân thì cô bé nở nụ cười, hưng phấn nói:
- Anh ơi chú Hạ chị Diêu tới rồi! Chúng ta lại có nước ngọt để uống!
- Cái gì? Chú Hạ tới hả? Em lên trên đi, anh cũng muốn nhìn.
Phía dưới vang lên tiếng một cậu bé.
Cô bé con leo lên, nhóm Diêu Vũ Hân, Hạ Minh thì tranh thủ đi qua che chở, lôi kéo. Phương Chính giờ mới phát hiện không chỉ có hai đứa bé này mà còn có ba đứa nữa, bốn nam một nữ. Mấy thằng nhóc đều hơi gầy, nhưng rất hoạt bát, có vẻ rất thân với nhóm Hạ Minh, Diêu Vũ Hân, vừa thấy đã chào hỏi, rất có lễ phép. Còn với Phương Chính xa lạ thì vẫn có chút e ngại, không dám lên trước.
Nháo nhào một lát, mấy đứa vội vã đến trường, liền tách ra.
Nhìn chúng vui sướng chạy trước, Phương Chính xoa xoa mũi. Từ nhỏ hắn đã thấy cuộc sống của mình đủ khổ, cho nên trưởng thành nghĩ phải xuống núi kiếm tiền để có được một cuộc sống tốt, không muốn làm hòa thượng... Nhưng nhìn bọn trẻ nơi đây, hắn chợt phát hiện, khi còn bé hắn đã quá hạnh phúc rồi.
Phương Chính sờ sờ đầu Hồng Hài Nhi nói:
- Đồ nhi, vi sư quyết định rồi.
Hồng Hài Nhi ngửa đầu hỏi.
- Sao ạ?
Phương Chính nghiêm túc nói.
- Về sau vi sư sẽ không niệm kinh dọa con nữa.
Hồng Hài Nhi ánh mắt sáng lên nói:
- Sư phụ, thật ạ?
Nó chợt cảm thấy mình đã có thể lên tiên!
Phương Chính vô cùng nghiêm nghị:
- Ừm, nếu con không nghe lời, vi sư đưa con tới đây sống cùng mấy đứa luôn.
Hồng Hài Nhi sững sờ, kéo ống quần Phương Chính, cũng nghiêm chỉnh nói:
- Sư phụ, đồ nhi sẽ ngoan ạ.
...
Đường xuống núi rất khó đi, mọi người đều quen, Phương Chính khỏe mạnh, bước chân ổn, không thành vấn đề. Mấy người nối đuôi nhau mà xuống, mang nước đưa đến thôn cuối cùng. Thôn này tên là Chân Hậu thôn, ý là thôn sau cùng dãy núi. Trong thôn chỉ có mười mấy hộ gia đình, đa số đều là người già, một số người đã không ra được ngoài chào đón nữa, không náo nhiệt như mang lễ thôn. Tuy nhiên những người tình nguyện vẫn mang nước đến từng nhà, tiện thể tâm sự, nói chuyện giết thời gian.
Phương Chính dẫn theo Hồng Hài Nhi vừa đi vừa nhìn, hắn không nói gì cả nhưng trong lòng lại tràn đầy rung động. Mặc dù ở trên Nhất Chỉ sơn nghèo nàn, nhưng hiện tại Nhất Chỉ sơn đã không còn được coi là nghèo nữa, ăn thì có Hàn Trúc, uống thì có nước sạch Vô Căn, còn có Linh mễ, vãng lai có khách hành hương, phong cảnh cũng không tệ lắm, không tính là Tiên cảnh nhưng cũng là thế ngoại đào nguyên. Ở nơi đó, hắn có thể lên lưới, mỗi ngày nhìn thấy thế giới bên ngoài, cũng biết bên ngoài đại đô thị phồn hoa.