Chương 321: Giấu Nước
Nhưng được mấy người biết ở phía sau thế giới phồn hoa này, lại có bao nhiêu người phải sống trong hoàn cảnh như vậy?
Lúc đi ngang qua một nhà nọ, Phương Chính nghe được tiếng khóc của người già và tiếng an ủi của Hạ Minh. Tuy Phương Chính không học qua tiếng địa phương, nhưng hắn có thể nghe được ngôn ngữ của tất cả sinh vật, đương nhiên trong đó cũng có tiếng địa phương.
- Hạ đội trưởng, lão đầu nhà chúng tôi ra đi oan uổng quá... Hu hu hu, cậu nói xem hắn ta sao lại ra đi như thế? Hắn cả đời leo Thiên Thê, kết quả lại... hu hu...
Hạ Minh thấp giọng nói:
- Thím đừng khóc, chú đi rồi không phải còn chúng tôi sao? Chúng tôi sẽ thường xuyên đến thăm thím. Thím xem, đây là kẹp tóc tôi mang đến cho thím, đẹp biết bao, đợi cháu gái thím về thím có thể tặng cho con bé.
- Cảm ơn cậu, cảm ơn Hạ đội trưởng, cậu là người tốt, sau này cậu vẫn là đừng đến đây nữa.
- Tại sao?
- Đường này đâu phải để cho người đi, người tốt thì phải sống lâu trăm tuổi...
Nghe những lời này, lòng Phương Chính thấy chua xót. Hồng Hài Nhi cũng trầm mặc không nói...
Tiếp tục đi về phía trước, Phương Chính nghe một trận cười như điên, vừa nghe thấy giọng cười này giống như tiếng súng liên thanh, chắc chắn là Diêu Vũ Hân rồi. Đối với cô gái có chút điên này, hơn nữa làm việc lại không chịu suy nghĩ, Phương Chính vẫn muốn tránh né. Chỉ là sau đó hắn nghe được tiếng cười của một lão nhân, hắn rất tò mò, nha đầu này cuối cùng đã làm gì mà dỗ lão nhân vui vẻ như vậy.
Dẫn theo Hồng Hài Nhi len lén đến gần, bò trên đầu tường nhìn vào trong, vừa khéo trông thấy Diêu Vũ Hân ở đó nhảy tới nhảy lui, sau đó lại khoa tay múa chân, nước bọt tung tóe mà kể chuyện, vẻ mặt khoa trương, động tác xốc nổi, nhưng mà lão nhân lại nghe đến nỗi cười không khép miệng.
Đúng lúc này, sau lưng có một tiếng thắc mắc, dọa Phương Chính và Hồng Hài Nhi sợ tới suýt chút nữa ngã nhào xuống đất. Quay đầu lại nhìn, thì ra là cậu vũ sư mang mắt kính kia, cậu ta tên Mã Hạo Miểu.
- Pháp sư, các cậu đang làm gì vậy?
Phương Chính không biết phải nói như thế nào.
- Là Mã thí chủ sao, bần tăng đang nhìn Diêu thí chú, hành động này của cô ấy thật kỳ lạ.
Hồng Hài Nhi nói thẳng ra:
- Giống như là hành động của người điên vậy.
Mã Hạo Miểu nghe thế liền cười, nói:
- Diêu Vũ Hân sao, nàng ta...
Nói tới đây Mã Hạo Miểu thở dài, sắc mặt cũng trở nên hơi nghiêm nghị. nói:
- Thật ra trước đây Diêu Vũ Hân không như vậy.
Phương Chính kinh ngạc, Hồng Hài Nhi hiếu kỳ hỏi:
- Trước kia chị ấy như thế nào?
Mã Hạo Miểu dẫn Phương Chính, Hồng Hài Nhi vừa đi vừa nói:
- Vừa đi vừa nói đi, bị cô ấy nghe thấy thì tôi thảm rồi.
Mã Hạo Miểu cười khổ nói:
- Tôi cũng là nghe đội trưởng nói, Diêu Vũ Hân trước kia giống như Lưu tỷ vậy, là một nữ tử rất điềm đạm. Chẳng qua sau đó trong nhà cô ấy xảy ra tai nạn, bà nội yêu thương cô ấy nhất qua đời. Từ đó về sau, cô ấy trở nên chán nản sa sút, Hạ Minh đội trưởng thấy cô ấy như thế, mới chủ động mời cô ấy tham gia đội tình nguyện chúng tôi. Có lẽ cô ấy đều xem lão nhân ở đây là bà nội của cô ấy vậy. Cô ấy từng nói những thứ cô ấy nợ bà nội cô ấy là bầu bạn, vui cười bên cạnh bà. Cho nên mỗi lần cô ấy tới đây, đều sẽ cố gắng ở bên cạnh trò chuyện, trêu chọc những lão nhân này vui cười.
Mà có vài lão nhân tuổi tác cao bị lãng tai nặng. Cô ấy phải cố gắng làm giọng nói của mình càng ngày càng lớn, có lão nhân ánh mắt không được tốt lắm, cô ấy phải cố cười thật khoa trương, thậm chí cô ấy còn đặc biệt đến trường tìm giáo viên để học biểu diễn kịch.
Vì để có chủ đề, để không quá tẻ nhạt, cô ấy hầu như mỗi ngày đều giữ nguyên cách nói chuyện giống như đổ đậu, ba tháng sau cô ấy đã biến thành như thế này. Nói thật thì nếu như không biết cô ấy trước kia như thế nào còn tốt, nếu biết rồi thật khó nhận ra hai người là một. Trước kia cô ấy nói chuyện nhỏ nhẹ, cười không thấy răng, rất hay xấu hổ... bây giờ sao... quả thật chính là nữ tên to con, nữ trung hào kiệt.
Trên đường trở về, ánh mắt của Phương Chính và Hồng Hài Nhi khi nhìn Diêu Vũ Hân cũng khác.
Nếu như nói lúc ban đầu, đối với cô gái có hơi thần kinh, nói chuyện dài dòng không hết, cử chỉ xốc nổi, thậm chí còn thích lo chuyện bao đồng này có hơi trốn tránh, chỉ sợ tránh không kịp bị cô nhìn trúng. Như vậy trên đường về, hai người đã không còn nhìn cô với ánh mắt đầy thành kiến nữa, ít nhất ở trong lòng hai người, nữ hài này là một người đáng tôn trọng, là một người tốt bụng.
Trở lại Đái Lễ thôn, trạm cuối cùng của tình nguyện viên là trường tiểu học Đái Lễ Hi Vọng của Đái Lễ thôn, ngôi trường tiểu học này do ai quyên góp xây dựng không ai biết, chỉ biết là một nhà hảo tâm làm. Trường học không to, chỉ có hai phòng học, còn có một chỗ ở cho giáo viên.
Phần nước cuối cùng của các tình nguyện viên là cho trường học, bọn nhỏ ở đây mỗi ngày đi học cũng rất cần nước.
Tổng cộng có mười hai đứa nhỏ, mỗi người một bình nước là số lượng của hôm nay.
Phương Chính đứng bên cạnh nhìn, các tình nguyện viên đương nhiên rất quen với việc này, từng người nói chuyện, chơi trò chơi với các bạn nhỏ như những người bạn với nhau, rồi đưa nước cho bọn nhỏ không khiến bọn nhỏ cảm thấy đây là bố thí chút nào, càng giống như là quà tặng giữa bạn bè. Nhìn đến đây, Phương Chính nhịn không được tán thán nói:
- Đây mới thật sự là làm công ích.
Nói tới đây, Phương Chính nhớ đến Tỉnh Nghiên, lúc đó nha đầu kia làm công ích cũng không giống thế này... không chuyên nghiệp tí nào!
Song khổ nhất vẫn là Hồng Hài Nhi, bị Diêu Vũ Hân kéo vào giữa đám nhỏ, cùng chơi ném khăn, chơi trốn tìm. Hồng Hài Nhi nhìn không lớn lắm, nhưng thực tế tuổi lại không nhỏ, chơi những trò chơi này, hắn ta muốn hỏng mất! Nhưng mà lại không thể không chơi, bởi vì có một tên trọc ngốc động chút là lại đại phát niệm kinh! Hắn lại trở thành người đạo hữu đã chết kia...
Phương Chính ngồi một bên cười lớn mà xem một màn này, chỉ là rất nhanh Phương Chính lại nhìn thấy có bạn nhỏ lén lút giấu bình nước đi. Ví dụ như Đại Thành Tử và Hổ Tử, còn có tiểu nha đầu trèo lên núi sớm nhất kia, đều lén giấu bình nước vào túi của mình.
Lưu tỷ tâm tư tinh tế quan tâm hỏi:
- Hổ Tử, môi của cậu đều khô tróc da rồi sao không uống nước?
Hổ Tử lắc đầu nói:
- Tôi uống rồi, tôi vốn là như vậy, môi rất dễ bị nứt.
Lưu tỷ có phần không vui hỏi:
- Đại Thành, Cầu Cầu, hai người cũng vậy sao? Cũng là rất dễ bị khô nứt môi?
Đại Thành Tử dù sao cũng lớn, da mặt dày, liên tục gật đầu nói:
- Đúng vậy ạ.
Cầu Cầu rõ ràng không nói dối được, có chút căng thẳng sợ hãi.
Lưu tỷ biết ngữ khí của mình hơi nặng liền đi đến nói:
- Cầu Cầu, nói cho dì biết, vì sao cháu lại không uống nước?
Cầu Cầu cho rằng Lưu tỷ muốn mắng mình, òa lên khóc nức nở nói:
- Lưu dì, Cầu Cầu sai rồi, Cầu Cầu... Cầu Cầu... chỉ nghĩ... nghĩ... bà nội ở nhà vẫn chưa uống nước, muốn để nước cho bà nội uống.
Lưu tỷ nghe vậy liền rơi nước mắt, vỗ vỗ vai Cầu Cầu nói:
- Cầu Cầu ngoan, cháu uống nước đi. Bên chỗ bà nội, bọn dì đã mang đến cho bọn họ rồi.
Ca Ca của Cầu Cầu kéo góc áo nói:
- Dì, bà của bọn cháu đều là không dám uống, nói nước trong nhà quý lắm. Chúng cháu cũng muốn để cho bà nhiều nước để dự trữ hơn, như vậy bà sẽ uống nhiều hơn...