Chương 325: Tiễn Đưa
Hạ Minh cố nén xuống cơn đau nhức kịch liệt ở ngực do bị xe ngựa đụng vào lúc nãy, ngồi xổm xuống, vuốt ve lão Mã, nói:
-Ông bạn già, trong khoảng thời gian này mày đã vất vả nhiều rồi, lần này cám ơn mày, hi vọng trên trời sẽ không cần kéo nước, mày có thể thoải mái chạy nhảy trên đại thảo nguyên kia...
Nói đến đây, nước mắt Hạ Minh nhịn không được chảy xuống. Mặc dù đội vận chuyển nước có tới mấy đội, nhưng ngựa vận chuyển thì chỉ có hai con, đều là nhờ các gia đình tốt bụng nuôi dùm, người còn có lúc nghỉ ngơi, nhưng ngựa cơ hồ cứ cách mấy ngày là phải đi kéo một chuyến nước, cái này ngựa so với người mệt mỏi hơn nhiều. Một đường hành trình, Hạ Minh đối với con ngựa này cũng có tình cảm, bây giờ nhìn ông bạn già sắp rời đi, trong lòng nỗi buồn dâng lên, nước mắt lộp bộp rơi xuống.
Nam nhi không dễ rơi lệ, chẳng qua chưa tới chỗ thương tâm.
Mọi người thấy một màn này, trong lòng đều cảm thấy chua xót, Phương Chính tiến lên vuốt ve đầu lão Mã, ghé vào bên tai lão Mã, thấp giọng nhắc lại những gì Hạ Minh vừa nói một lần nữa.
Lão Mã nhìn Hạ Minh, nước mắt cũng chảy ra, giống như đang từ biệt, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, không còn hô hấp.
Phương Chính chắp tay trước ngực, tụng kinh cầu siêu.
Giờ khắc này, tất cả mọi người không ai nói chuyện, cứ như vậy vây quanh lão Mã, yên lặng nghe kinh văn, yên lặng chúc phúc lão Mã.
Phương Chính đối với chuyện này cũng là bất đắc dĩ, hắn mặc dù từ trên người Hạ Minh thấy được chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng đường đi trên núi không có nhiều cây cỏ, rất nhiều nơi đều không khác gì nhau, vì để đảm bảo tính an toàn, hắn không thể không trả lại pháp lực cho Hồng Hài Nhi, để nó giám sát bốn phía. Kết quả đứa nhỏ này lại chuồn đi đâu mất, lúc phát hiện ra đã hơi trễ, cũng may người còn cứu được. Nhưng con ngựa này lại gặp tai vạ...
Lúc này, Hồng Hài Nhi từ một phía khác của xe ngựa đi ra, chuyện đột nhiên xảy ra, Phương Chính muốn cứu người, lại muốn ngăn cản xe ngựa, ở đâu dễ dàng như vậy? Một cước đạp trên xe ngựa, thiếu chút nữa hất văng cả hắn, cũng may Hồng Hài Nhi phản ứng nhanh, vọt tới, chặn lấy xe ngựa. Bất quá Hồng Hài Nhi vóc dáng quá nhỏ, tốc độ quá nhanh, lực chú ý mọi người đều đặt hết trên người Phương Chính, tự nhiên không chú ý tới chi tiết này, chỉ thấy Phương Chính chặn xe ngựa, cứu được người.
Niệm xong kinh văn, đám người Tiểu Hồ lại sầu muộn, bây giờ lão Mã đi rồi, nước trên xe ngựa biết làm sao bây giờ? Dựa vào nhân lực di chuyển? Đây quả thực là không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ! Huống chi, di thể lão Mã cũng không thể ném ở chỗ này, Hạ Minh muốn đem lão Mã về thôn Đái Lễ an táng cho thật tốt.
Đang lúc mọi người mồm năm miệng mười thảo luận nên làm như thế nào, Phương Chính nói:
-A Di Đà Phật, các vị thí chủ, chỗ nước này mọi người mỗi người một rương, lão Mã thì thả trên xe, nước không khiêng nổi thì cũng đặt ở trên xe, nếu thật sự vẫn không khiêng hết được, vậy trước cứ để ở chỗ này, sau này quay lại lấy.
-Pháp sư, cái này không khó, vấn đề là, xe này kéo không nhúc nhích a.
Tiểu Hồ cười khổ nói.
Phương Chính khẽ mỉm cười nói:
-Bần tăng còn chút sức lực, có thể kéo xe, bất quá các vị thí chủ cũng phải giúp một tay mới được.
Chuyện khó khăn nhất Phương Chính đã gánh lấy, bọn hắn tự nhiên không có lý do cự tuyệt. Thế là mọi người lập tức ra tay, đỡ lấy xe ngựa, đem lão Mã bỏ lên trên xe, sau đó cố gắng hết sức đặt nước lên trên xe, số còn lại mọi người cõng. Cứ thế mà làm, vậy mà lại vừa vặn!
Thừa dịp bọn hắn bận bịu, Phương Chính lôi kéo Hồng Hài Nhi đi qua một bên.
-Sư phụ, chuyện này người quá gian xảo nha? Thanh danh cho người, sức lực lại để con bỏ ra?
Hồng Hài Nhi bên một uất ức một bên không cam lòng nói.
Ý định của Phương Chính vốn dĩ rất đơn giản, một mình hắn không thể giải quyết được nhiều việc đến vậy, mặc dù Đại Lực Kim Cương Chưởng giúp sức mạnh của Phương Chính tăng lên, nhưng cũng không thể trở thành siêu nhân được. Xe ngựa nặng như thế, còn có nước và lão Mã nữa, chỉ mình Phương Chính nhất định làm không nổi. Nhưng Hồng Hài Nhi thì khác, thằng nhóc này thân thể tuy nhỏ, sức lực lại lớn vô cùng! Cho nên Phương Chính dứt khoát giả vờ kéo xe, Hồng Hài Nhi ở phía sau hỗ trợ đẩy, dĩ nhiên, sức mạnh thật sự đều đến từ Hồng Hài Nhi...
Phương Chính cũng biết làm như vậy có chút quá đáng, vì vậy nói:
-Đồ nhi, vậy con muốn như thế nào?
Hồng Hài Nhi sờ cằm, suy nghĩ một chút nói:
-Kéo xe cũng không sao, nhưng người phải đem pháp lực trả lại cho con! Nếu không ta cũng không làm, với lại, người trả lại rồi thì không được thu về nữa.
Phương Chính quả quyết lắc đầu, mặc dù Hồng Hài Nhi so với thời điểm mới gặp, lệ khí đã nhỏ đi rất nhiều.
Nhưng Yêu Vương vẫn là Yêu Vương, dưới sự giáo dục mạnh được yếu thua nhiều năm như vậy, há có thể sửa đổi trong sớm chiều? Còn về biểu hiện của nó bây giờ, Phương Chính cũng có thể hiểu được. Giống như một người giàu có, lúc có tiền thì luôn xa cách với người nghèo, còn cho rằng mình và người nghèo không cùng đẳng cấp, không cùng chung thế giới. Thế nhưng nếu có một ngày, khi người giàu đó không còn tiền nữa, lúc ấy hắn mới có thể học cách nhìn nhận vấn đề của người nghèo. Bởi vì vị trí quyết định suy nghĩ!
Hồng Hài Nhi bây giờ có thể thành thành thật thật đi theo Phương Chính tu hành, cảm nhận ấm lạnh của nhân thế, phần lớn là vì nó không còn thực lực, bắt đầu học cách dùng thị giác của người bình thường để nhìn nhận thế giới, cảm nhận sự lương thiện giữa mọi người. Mà không phải dùng thị giác lạnh lùng của một Yêu Vương để đối đãi sinh tử!
Nếu như trả lại pháp lực, nhỡ ngày nào đó cái tên nhóc con này yêu tính đại phát, đến thổ thành diệt thôn, tội nghiệt kia coi như quá lớn! Bản thân Phương Chính cũng không cách nào tha thứ cho bản thân mình!
-Sư phụ, từng ấy yêu cầu của con cái nào người cũng không chịu thỏa mãn sao?
Hồng Hài Nhi giục giã nhìn Phương Chính.
Phương Chính nói:
-Đồ nhi, trả lại pháp lực cho con cũng không phải không được.
-Thật sao?
Hai mắt Hồng Hài Nhi sáng lên.
Phương Chính nói:
-Con phải xuất gia như vi sư, để kiểu tóc giống như vi sư, về sau không được rời khỏi Nhất Chỉ tự, vậy thì cái gì cũng được.
Hồng Hài Nhi hai mắt khẽ đảo, nói:
-Sư phụ, người thật không có thành ý.
-Được rồi, đừng nói nhảm nữa, vi sư cũng đã xuống nước cầu xin con như vậy, con còn không chịu ra tay hả? Con muốn gì hả?
Phương Chính nói.
Hồng Hài Nhi hơi ngửa đầu nói:
-Sư phụ, vậy con nhắc lại một yêu cầu khác, điện thoại di động của người sau này có thể để con mượn chơi không?
Phương Chính nghĩ nghĩ, yêu cầu này tựa hồ không khó, thế là đáp ứng.
Có Hồng Hài Nhi hỗ trợ, nhiệm vụ nhìn có vẻ rất khó này cũng liền trở nên không khó nữa, bất quá Phương Chính vẫn khống chế bớt sức lực, để mọi người cảm thấy đây là do mọi người hợp lực hoàn thành. Ngay cả như vậy, đám người cũng gọi thẳng Phương Chính là thần nhân...
Tiểu Hồ tử cũng phải thầm thì:
-Người này trâu bò còn hơn cả ngựa nữa!
Một cô gái theo bản năng tiếp lời:
-Như một con lừa sao?
Trên trán Phương Chính trong nháy mắt trở nên đen xì... Lười nói chuyện.
Thôn trưởng Lôi nhìn thấy lão Mã đã chết, liền khóc tại chỗ, sau đó ở trước thôn, nơi có thể nhìn thấy hướng núi, đào một ngôi mộ chôn lão Mã vào, đồng thời dựng lên một khối bia gỗ, trên đó viết:
-Ân mã chi mộ.
Nước đưa đến, nhóm người tình nguyện cũng không ở lại thêm, mà là lập tức quay về, dù sao đã là thứ hai, chuyện cần làm vẫn tương đối nhiều.
Hạ Minh thì lưu lại, thôn trưởng Lôi khuyên Hạ Minh mấy lần, bảo hắn vẫn là trở về đi. Kết quả Hạ Minh quyết tâm lưu lại, thôn trưởng Lôi không còn cách nào, đành phải sắp xếp một phòng ở bỏ không đã lâu cho Hạ Minh, một ngày này toàn thôn tổng động viên, giúp Hạ Minh quét dọn phòng ốc sân vườn, sau đó những gì mà nhà mình không nỡ dùng như chăn mền, nồi bát chén đũa đều đưa tới, trong nháy mắt, hết thảy đều chỉnh tề.