Chương 331: Dơ Bẩn
Không đợi con sóc đắc ý, Độc Lang ngậm năm sáu lá cây bỏ vào, sau đó khiêu khích nhìn.
Con sóc vừa muốn mở miệng, Phương Chính ôm một đống lá cây bỏ vào trong giỏ xách, xoay người rời đi, để lại cho hai đứa ngốc một cái gáy trần trụi bóng bẩy. . .
Một lát sau Phương Chính thu được một rổ lá, về tới Nhất Chỉ tự. Trên đường đi, không ngừng có khách hành hương hỏi Phương Chính ngày mai có mở pháp hội không, thấy không thì đều có chút ít thất vọng, cũng có người lại nhẹ nhàng thở ra. Hiển nhiên, pháp hội không phải ai cũng thích.
Trở lại trong tự viện, Phương Chính yên lặng hỏi hệ thống một câu:
- Hệ thống, hiện tại tiền hương hỏa nhà chúng ta có bao nhiêu?
Hệ thống nói.
- Tám ngàn chín trăm bảy mươi sáu khối tiền.
Phương Chính kinh ngạc nói:
- Nhiều như vậy?
Hệ thống nói.
- Nhờ Hàn Trúc mang đến lượng lớn du khách, vào chùa người nọ người kia, tích lũy dần lên. Tuy nhiên, tiền đều trong hòm công đức, ngươi có nên lấy ra chưa?
Phương Chính lập tức để giỏ xuống, chạy vào phật đường, mở thùng công đức ra. Quả nhiên, bên trong có một nắm lớn tiền mặt. Một trăm, năm mươi, mười khối năm khối.
Phương Chính lấy hết ra ngoài, ôm về thiền phòng, ném lên giường, thả lỏng nở nụ cười! Mặc dù trước kia từng có nhiều tiền hơn, mặc dù số tiền này cũng chỉ để nhìn nhưng hắn vẫn rất vui! Dù gì tiền đang trên tay mình!
Hệ thống hỏi.
- Đẹp không?
Phương Chính gật đầu nói:
- Đẹp.
Hệ thống nói.
- Vậy ngươi nhìn tiếp đi.
Phương Chính sững sờ, hỏi ngược lại:
- Ý gì?
Hệ thống tinh quái hỏi.
- Dù sao tiền này của ngươi cũng phải đưa cho ta, ngươi nhìn thêm một lát ta cũng không ý kiến. Ngươi hỏi tiền hương hỏa chắc là muốn mua gì à
Phương Chính lập tức bó tay, hắn muốn đánh chết hệ thống đáng ghét này! Nhưng hắn vẫn chỉ khổ sở mà nói:
- Được, coi như ngươi thông minh, nói đúng. Trước cho ta ít Linh mễ đi, không đủ ta lại mua.
Từng hạt giống Linh mễ được trồng xuống, Phương Chính rỉ máu trong lòng, đây đều là tiền đó! Con sóc nhảy lên vai Phương Chính, nhìn hạt giống được chôn vào đất, tò mò hỏi:
- Sư phụ, người trồng nhiều Linh mễ làm gì nha? Chúng ta còn nhiều mà?
Phương Chính nói nhỏ:
- Mấy năm nay đều là thôn dân cho vi sư bánh chưng, năm nay vi sư quyết định đưa bánh chưng cho các thôn dân. Dù còn nhiều Linh mễ nhưng không biết có đủ dùng hay không nữa.
- Vậy ạ, vậy con còn có thể được ăn không?
Con sóc xoắn xuýt, thằng nhóc này lại bắt đầu phát bệnh hẹp hòi rồi đây.
Phương Chính kéo đuôi nó, nói nhỏ
- Nhóc con, tâm tính phải bao dung, đừng có mà nhỏ nhặt. Yên tâm đi, có phần con, bao ăn no.
Con sóc lúc này mới cười nở hoa, nhảy xuống đất, kêu lên:
- Hôm nay con sẽ canh chừng chúng!
Phương Chính cười cười, mặc kệ nó.
Mặt trời lặn mặt trăng lên, mặt trăng lặn mặt trời mọc, gà trống lớn tiếng kêu, một ngày mới bắt đầu.
- Tứ sư đệ, gà trống gáy mỗi sáng, nó gáy cái gì nhỉ?
Con sóc nằm sấp trên tàng cây, hỏi Hồng Hài Nhi phía dưới.
Hồng Hài Nhi gật gù đắc ý mà nói:
- Huynh chắc là muốn biết chứ?
Con sóc ngây thơ hỏi.
- Ừ, huynh đã suy nghĩ rất lâu nha.
Hồng Hài Nhi đảo mắt, cười gian:
- Đệ kể chuyện cười cho huynh, nếu huynh hiểu được thì sẽ biết nó gáy cái gì.
Con sóc lập tức hào hứng:
- Được nha, được nha, sư đệ mau kể đi!
Hồng Hài Nhi cười, xoa xoa tay nhỏ, nói:
- Ngày xửa ngày xưa có một con gà trống, rất là cường tráng, không một con gà mái trong chuồng nào may mắn thoát khỏi, bị dày vò ngày đêm. Thấy đám gà mái buồn bã ỉu xìu, không đẻ được trứng, chủ nhà đành nhốt gà trống vào chuồng vịt. Kết quả đám vịt cũng xui xẻo, lại ỉu xìu, không đẻ trứng. Rơi vào đường cùng, chủ nhà ném gà trống ra ngoài, kết quả, vài ngày sau ông ấy thấy gà trống nằm trên mặt đất không nhúc nhích, lông bị rụng gần hết nên ông đi qua hỏi “Mày làm gì thế?" Gà trống nói: "Cút đi, ta sắp câu được con ưng kia rồi! Đè nó mấy lần, nó đã khôn hơn hẳn. . ."!
Nói xong, Hồng Hài Nhi cười ha hả hỏi con sóc:
- Hiểu chưa?
Con sóc lắc đầu nói:
- Sư đệ, đệ đang nói gì thế?
Hồng Hài Nhi khẽ đảo mắt nói:
- Đồ ngốc.
Con sóc thật sự không hiểu.
- Đệ cứ nói thẳng nó đang gáy gì đi.
Hồng Hài Nhi thở dài nói:
- Mở cả!
Con sóc gãi gãi đầu nói:
- Là muốn bắt đầu làm việc hay gì?
Hồng Hài Nhi không chịu nổi, đứng dậy đi quét dọn phật đường.
Mà những lời này Phương Chính đều nghe thấy, yên lặng quyết định để Hồng Hài Nhi rời xa điện thoại cùng mạng internet! Thằng nhãi này không học điều tốt, mà đùa tục thì càng ngày càng nhiều. . .
Vừa sáng sớm, Phương Chính cũng không làm cơm, mà lấy lá trúc đã ngâm một đêm ra, gói Linh mễ, sau đó nhét vào ít măng, xếp thành hình tam giác, sau đó xé lá trúc gói chắc lại. Một cái bánh chưng vị măng được ra lò, bỏ vào trong nồi.
Phương Chính không có nồi hấp, đành bổ trúc ra, gác trong nồi để chống.
Đun lửa to, mùi bay thơm ngát, Linh mễ ngọt ngào, cả chùa đều thoảng mùi thơm bánh chưng. Cũng may, vừa sáng sớm cũng không có người lên núi. . .
Bảy rưỡi, Phương Chính đã hấp xong hai thùng bánh chưng, ném cho Hầu tử, Độc Lang, Hồng Hài Nhi, con sóc mỗi người một cái.
Phương Chính ngồi trong sân, lấy ra một cái bánh chưng từ thùng nước. Cái bánh này không giống cái hắn từng ăn, làm bằng lá cỏ lau, giờ là lá Hàn Trúc. Sau khi hấp, lá trúc không đổi màu mà còn xanh hơn, óng ánh nhìn như phỉ thúy!
- Thế này sao lại là bánh chưng được nhỉ, rõ ràng là tác phẩm nghệ thuật!
Phương Chính cảm thán, nhưng trời đất bao la bụng là lớn nhất, đói bụng rồi thì tác phẩm nghệ thuật nào cũng phải ăn thôi!
Mở lớp lá lộ ra Linh mễ óng ánh long lanh, mùi thơm nức mũi, Phương Chính nhẹ nhàng cắn một miếng, chỉ cảm thấy cái bánh chưng mềm mềm, trơn bóng, cực ngon!
Nếu là nấu Linh mễ thường, mỗi hạt như được bao bọc bởi một lớp ngoài bóng loáng, cắn một miếng, vị bùi bùi lan tỏa, thơm ngọt vô cùng. Bây giờ gói vào trong lá hấp lên, Linh mễ nở ra, nhưng hết chỗ chỉ biết nứt lớp ngoài dính lại với nhau, mùi thơm tỏa ra lại bị lá bao lại, giờ thi nhau bùng nổ trong miệng
Phương Chính ăn, cảm nhận, trong lòng cực kỳ vui sướng.