Chương 330: Toàn Thể Tổng Động Viên
Con sóc mở miệng, sùng bái nói.
- Sư phụ giỏi thật đó, gì cũng biết.
Hồng Hài Nhi hừ hừ nói:
- Nếu như không nhìn điện thoại dưới gầm bàn thì càng giỏi hơn.
Phương Chính đưa tay phát một cái:
- Con, ra ngoài!
Hồng Hài Nhi xám xịt đi ra.
Phương Chính thấy thằng nhãi gây sự đi ra rồi mới ho khan hai tiếng, len lén cất điện thoại di động, nghiêm túc nói:
- Vi sư nói nhiều như vậy, rồi các con có biết ở tiết Đoan Ngọ ngoài đua thuyền, ăn bánh chưng, còn có hoạt động gì nữa không?
Kết quả ba đôi mắt mở to nhìn sang. Hầu tử, Độc Lang, con sóc căn bản chưa từng tiếp xúc với xã hội loài người, cũng không giống Hồng Hài Nhi có thể chất Yêu Vương, cho dù là không biết chữ thì chỉ cần nhìn là đã nhớ, vận dụng y như bay. Trọng điểm là Hồng Hài Nhi có đặc quyền chơi điện thoại của Phương Chính! Còn chúng thì không...
Nhìn ba đôi mắt ngơ ngác, Phương Chính có cảm giác tự hào, hắng giọng một cái, chuẩn bị bắt đầu bài giảng.
Đúng lúc này ngoài cửa vang đến tiếng Hồng Hài Nhi:
- Sư phụ, con biết!
- Ồ? Tịnh Tâm, con biết à? Nếu con nói đúng, vi sư sẽ cho con vào tiếp tục ăn cơm.
Phương Chính cũng tò mò, Hồng Hài Nhi không có việc gì là chơi điện thoại, chắc hẳn cũng học được không ít, vừa vặn kiểm tra xem sao.
Chỉ nghe Hồng Hài Nhi ở bên ngoài gào lên:
- Lên núi thưởng cúc!
Phương Chính quát theo.
- Cút ra ngoài!
Hồng Hài Nhi không phục nói:
- Sư phụ, con nói không đúng ạ? Tất cả mọi người đều nói thế mà? Họ còn nhiệt tình nhắc nhở, cầm xà phòng leo núi là có thể thưởng cúc. Nếu không sẽ dễ bị thưởng cúc...
- Ra ngoài ra ngoài ra ngoài!
Phương Chính Trực tiếp ném bát ra ngoài, Hồng Hài Nhi đón được, bên trong còn có một bát cơm, lập tức cười ha hả, đắc ý đi ra.
Phương Chính im lặng nhìn trời, thầm nói: Cổ nhân nói đúng, không nên dạy trẻ con quá sớm!
Ăn cơm xong, Phương Chính ngồi trong rừng trúc, nhìn kinh thư, khoan thai tự đắc.
Hầu tử đột nhiên chạy tới, tò mò hỏi:
- Sư phụ, tiết Đoan Ngọ, chùa chúng ta không định tổ chức hoạt động gì ạ? Như là pháp hội ấy?
Phương Chính mỉm cười, lắc đầu nói:
- Không, về sau không thể xử lý bất kỳ pháp hội nào được.
Hầu tử không hiểu hỏi:
- Vì sao ạ? Sư phụ, trước kia con không biết, bây giờ mở linh trí rồi con mới nhớ bên Bạch Vân tự cứ ba ngày là mở pháp hội nhỏ, một tuần là lớn, một tháng là siêu lớn á. Mỗi ngày khách hành hương nhiều lắm, hương hỏa tràn đầy, pháp hội sẽ có tác dụng lớn.
Phương Chính ha ha cười nói:
- Trước kia vi sư cũng nghĩ đến mở pháp hội, thậm chí sư phụ của ta, Nhất Chỉ thiền sư cũng từng cảm khái rất nhiều lần là lúc nào mới có thể tổ chức được, phát dương Phật pháp thì tốt biết bao. Nhưng cho đến lúc Viên Tịch, thiền sư cũng không cử hành một lần. Trước kia vi nghĩ là do chùa không đủ lớn, người không đủ nhiều, thanh danh không đủ sáng. Dạo này khổ đọc kinh sách, đi ra ngoài chiêm nghiệm, vi sư đã hiểu suy nghĩ của Nhất Chỉ thiền sư.
Hầu tử hỏi.
- Suy nghĩ gì ạ?
Phương Chính khép lại kinh thư, đặt ở trước mặt Hầu tử, nói:
- Nếu đăt quyển kinh thư này ở trước mặt con, con có đọc không?
Hầu tử gãi gãi đầu nói:
- Nếu là thường ngày, tò mò thì con sẽ đọc.
- Nếu bắt con đọc thì sao?
- Thì không ạ.
- Vậy đúng rồi, Phật pháp không phải để thuyết phục con, mà là để chính con đi cảm ngộ. Ngộ được thì tu hành, ngộ không được thì sao bần tăng lại phải lôi kéo con chứ?
Phương Chính cười cười, tiếp tục nói:
- Dưa hái xanh không ngọt, tâm đến tự nhiên là được.
Phương Chính nói xong phủi mông một cái đứng lên, nói:
- Ngày mai là tiết Đoan Ngọ, chúng ta cũng phải chuẩn bị một chút. Đi!
Hầu tử tò mò hỏi.
- Sư phụ, đi đâu ạ?
- Hái ít lá trúc, mà con cũng đừng ném vỏ măng đi, giữ lại cho ta!
Phương Chính nói, bắt đầu lựa chọn khóm trúc xinh đẹp bên cạnh.
Lúc này Hồng Hài Nhi cũng tới, tò mò hỏi:
- Sư phụ, người định gói bánh chưng ạ?
Phương Chính nói:
- Ừ, ngày mai là đoan ngọ, chúng ta cũng làm ít bánh chưng ăn.
- Nhưng không có lá dong mà? Người định dùng lá này ạ?
Quả nhiên Hồng Hài Nhi không phí công dùng di động, càng ngày càng biết nhiều hơn về xã hội này rồi.
Phương Chính cười nói:
- Bánh chưng chỉ là cách gọi chung. Phương Bắc dùng lá cỏ lau, Phương Nam dùng lá nhược, mà chúng ta đều không có cả hai, nên chỉ đành dùng cách khác. Nghe nói có nơi dùng lá quế trúc, nguyệt đào, lá chuối tây, lá sen, lá tống ba, vỏ măng để gói, hàn trúc cũng là trúc, lá dài và rộng, không khác mấy loại lá kia là bao, gói bánh chưng cũng được. Vỏ măng thì chúng ta có rất nhiều nha.
Hồng Hài Nhi ngạc nhiên nói:
- Lá gói bánh chưng còn có nhiều loại như vậy cơ á...
Phương Chính nói.
- Vì thế con phải học nhiều hơn nữa. Đừng đứng đó nhìn nữa, tới rồi thì cùng sư huynh con leo cây đi, lá mọc quá cao, vi sư hái cũng khó. Hai đứa hái xong bỏ xuống, vi sư nhặt cho. Làm nhanh thì chúng ta sẽ nhanh được ăn.
Hồng Hài Nhi nghe có đồ ăn ngon là có sức ngay, leo lên cây, kêu lên:
- Sư huynh, thi xem chúng ta ai nhanh hơn!
Hầu tử nghe xong, nhếch nhếch miệng cười, một con người lại dám thi leo cây với nó á, hái lá cây? Nó cười nói:
- Được, thua không được phép khóc nhè.
- Được!
Hồng Hài Nhi bĩu môi, căn bản không có coi ra gì, sau đó trên nhảy dưới tránh, linh hoạt không khác gì con khỉ.
Hầu tử thấy áp lực, hai tên nhóc triển khai toàn bộ mánh khóe, Phương Chính chỉ cảm thấy lá trúc rơi như mưa, nhặt không xuể!
- Hai cái đứa này, đừng có hái quá nhiều! Nhiều cũng không dùng được đâu!
Phương Chính hô hào, đồng thời chạy tán loạn khắp nơi. Hắn thật sự hâm mộ công pháp Thái Cực quyền. Trong một bộ phim kinh điển, Thái Cực quyền có thể tập trung lại hết lá cây xung quanh! Mà hắn thì sao? Để hắn dùng Đại Lực Kim Cương đập đá thì được, còn chơi kiểu tinh tế này? Ngoại trừ thêm việc, chả được cái đếch gì!
Cũng may Độc Lang và con sóc cũng nghe thấy tiếng mà chạy tới, Phương Chính tay bắt, Độc Lang miệng cắn, con sóc a...
- Bên này bên này, bên này là con! Ai nha, to thật là to nha...
Con sóc bị một cái lá to rơi trên đầu, ủi đến mấy lần mới chui ra được. Nó không chịu thua, kéo lấy lá đến bên cạnh rổ, ưỡn ngực ngẩng đầu đặt vào trong giỏ xách, vỗ vỗ tay, như đã làm được chuyện gì đó lớn lao.